Chuyện Loài Sứa
Tác giả: Ali Benjamin
Người dịch: Du Ca
Thể loại: Khoa học thiếu nhi
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả
Mục lục
1 – 2 – 3
LÀM THẾ NÀO ĐỂ KẾT BẠN
Lần đầu mình gặp bồ, là lúc ấy bồ đang mặc một bộ đồ bơi màu xanh da trời. Đó là màu của bầu trời mùa hè, với những ánh lấp lánh phủ trên nó như những vì sao, và nó tựa như ngày và đêm diễn ra cùng lúc vậy.
Mình năm tuổi, và chẳng bao lâu nữa mình sẽ bắt đầu đi học lớp mẫu giáo. Tụi mình ở hồ bơi lớn trong nhà. Nơi đây thật ồn ào. Mọi thứ đều có tiếng dội lại. Các bà mẹ thì đang ngồi đằng sau chúng ta trên khán đài lộ thiên. Họ dẫn chúng ta tới đây, đến với lớp học mà họ gọi là Những chú cá sóc, vì thế chúng ta có thể học cách nổi mình lên trên mặt nước và đạp nước.
Giáo viên thổi còi để gọi đám nhóc tì cùng lúc luôn. Tụi mình được yêu cầu giữ phao ván tập bơi và đạp và để cô ấy kéo tụi mình vòng quanh chỗ cạn. Nhưng bồ không nhảy vào khi cô ấy gọi tên bồ, và mình cũng không nhảy vào khi cô ấy gọi tên mình luôn.
Tóc bồ trông có màu vàng nhạt dưới ánh mặt trời. Mình thích những đốm tàn nhan của bồ, chúng giống như những chòm sao vắt vẻo trên da bồ vậy.
Khi chúng mình là những người cuối cùng ở đó, chỉ có hai đứa tụi mình ngồi ở rìa hồ bơi, giáo viên mang theo cái còi đi vượt qua chúng ta. Cô ấy nói, Rất tiếc, các cô gái, đã đến giờ vào lớp.
Mình lắc đầu ý nói không khi bồ quay sang nhìn mình. Bồ nhìn thẳng vào mình, và mình thấy một phần đôi môi hồng hào của bồ. Một nụ cười. Sau đó bồ hít lấy một hơi thật sâu và thả mình xuống nước, giáo viên đưa cái phao ván tập bơi cho bồ, nhưng bồ không bắt lấy nó.
Thay vào đó, bồ lại lao vào dòng nước. Mắt bồ, tóc bồ, mọi thứ của bồ đều ở trong nước. Và bồ đang bơi. Vượt qua những đứa trẻ còn lại đang bám vào tấm phao của chúng. Hoàn toàn dưới mặt nước.
Mình theo sau bồ. Mình nhảy xuống nước chậm hơn, không phải vì cô giáo bảo mình nhảy vào mà là bởi mình muốn bơi như bồ bơi. Và vì mình thích những đốm tàn nhan của bồ với mái tóc màu vàng nắng của bồ còn cả nụ cười hồi nãy bồ dành cho mình nữa. Và bởi vì vào khoảnh khắc đó, chúng ta đã kết bạn, và có một tình bạn, dường như đó là điều vui vẻ nhất trên thế gian này.
150 TRIỆU CÚ CHÍCH
Khi về đến nhà sau chuyến đi công viên hải dương buổi chiều, tôi đã bị bất ngờ khi thấy mũi chiếc xe jeep của anh trai mình đậu kế bên phải xe của má tôi. Kế bên chiếc jeep của Aaron, ngồi bắt tréo chân trên lối lái xe vào nhà, là bạn trai của anh ấy, anh Rocco.
Tôi mải nghĩ về loài sứa trên suốt chặng đường xe buýt về nhà. Tấm bảng kế bên một trong những chiếc bể đã nói mỗi năm loài sứa có tới chừng 150 triệu cú chích. Vì vậy trong suốt chặng đường về trường – trong khi mấy bạn khác la hét, chơi nhạc, ném các mảnh giấy từ chỗ ngồi này sang chỗ ngồi khác và cố gắng xin các chú tài xế xe tải để được bóp còi xe của họ – thì tôi lại làm vài tính toán ở mặt sau cuốn sổ khoa học của mình.
Một trăm năm mươi triệu cú chích mỗi năm là gần bằng 411,000 cú chích mỗi ngày, tức có khoảng 17,000 cú chích mỗi giờ.
Và điều đó có nghĩa là có khoảng bốn hay năm cú chích mỗi một giây.
Tôi nhắm mắt lại và đếm tới năm. Trước khi kết thúc, thì có nghĩa là hai mươi ba người đã bị chích.
Rồi tôi lặp lại việc đó lần nữa. Một, hai, ba, bốn, năm. Hai mươi ba người khác.
Tôi đếm hết lần này đến lần khác. Tôi đếm nhiều đến mức việc tính toán và những cú chích dường như cùng một thứ – như thể thay vì đo lường mấy cú chích, thì bằng cách nào đó tôi lại đang tạo ra chúng. Và ngay cả khi tôi biết rằng điều đó là không đúng sự thật, thì phần nào đó trong tôi gần như tin nó: như là, nếu chỉ mình tôi mới có thể ngừng đếm, thì biết đâu tôi cũng có thể khiến các cú chích ấy ngừng lại luôn.
Nhưng tôi không thể ngừng đếm đến năm. Nó như một phần nào đó của não tôi đang gào thét thách thức phần não khác vậy.
Rocco ngước mắt nhìn tôi từ lòng đường. “A này, ở đây, Suzy Q,” anh ấy nói. “Một ngày thật tuyệt chứ hử?”
Nhưng tôi đã không trả lời anh ấy. Anh ấy phải biết là tôi sẽ không mà.
Anh ấy vung hai cánh tay lên bầu trời. “Nếu là chim,” anh ta nói, “tôi sẽ bay về phía đất liền để kiếm tìm những mùa thu kế tiếp…”
Anh ta hiếm khi có vẻ đang nói chuyện với tôi. Tôi thích thế. Giống như mình đang quan sát những suy nghĩ riêng tư của ai đó, như thể tôi vừa ở đó lại vừa không ở đó tại cùng một thời điểm.
“George Eliot,” anh ấy nói thêm, và tôi gật đầu, làm như tôi biết đó là ai vậy. Rocco là một sinh viên tốt nghiệp khoa Văn học Anh ở trường đại học mà Aaron huấn luyện môn bóng đá nữ. Rocco lúc nào cũng trích dẫn một lời của ai đó.
Nếu như tôi là kiểu người vẫn hay nói linh tinh, thì tôi có thể yêu cầu Rocco: Đếm tới năm. Và khi anh ta đếm xong, tôi sẽ nói cho anh ta nghe về hai mươi ba cú chích.
Sau đó tôi sẽ yêu cầu anh ấy làm lại. Và tôi nói: Bốn mươi sáu cú chích.
Và làm lại lần nữa. Sáu mươi chín.
Rocco ngắt ngang những suy nghĩ của tôi. “Aaron và anh đã ghé qua để xem xem liệu tụi anh có thể thuyết phục em và má đi xem phim không,” anh ấy nói. “Nhưng má em nói em có một cuộc hẹn với bác sĩ hay đại loại thế.”
Vị bác sĩ mà tôi có thể nói chuyện. Đúng vậy.
Sau đó anh ta nhe răng cười. “Má của em, tất nhiên rồi, đã nắm bắt việc này như một cơ hội để cho đi một số trong ‘các báu vật’ của bác ấy. Bác ấy sắp lên cùng Aaron ngay đấy.”
Anh ấy đã nhấn mạnh từ đó – các báu vật – khiến tôi mỉm cười. Má tôi thích đi mua sắm ở những cửa hàng tiết kiệm – bà gọi nó là cuộc săn lùng báu vật, mặc dù tôi chưa bao giờ hình dung ra được tại sao có người lại khiến các món như bộ nước xốt bỏ đi hay chậu hoa đã bị sứt mẻ thành một báu vật được. Má tôi chỉ không thể kháng cự lại được việc bà xem đó như một món hời. Căn nhà chúng tôi đầy ắp nào các hộp chứa các món lập dị quái đãng như những cái lọ chứa đầy các khuy áo (bà không có may vá), và những chiếc hộp thiếc đựng bánh xốp (bà không nướng bánh), hay những que đan được trang trí bằng những sợi dây cuốn quanh thân (bà không có đan điếc gì cả).
Rocco vỗ nhẹ xuống lớp nhựa đường bên cạnh anh ấy. “Ngồi đi.” Thật vui khi được mời, nhưng tôi cần tiếp tục suy nghĩ về những cú chích đó. Tôi đã lắc đầu từ chối, rồi vẫy nhẹ tay để tạm biệt. Rocco chào lại tôi rồi nhắm mắt lại, và ngẩng mặt mình về phía mặt trời.
Tôi cuốc bộ về phía ngôi nhà, tiếp tục đếm nhanh như mình có thể.
Một trăm mười lăm cú chích.
Một trăm ba mươi tám.
Một trăm sáu mươi mốt.
Khi vào bên trong nhà, Aaron đứng gần phía trước cửa, tay đang bê một thùng các tông đựng đầy các món đồ bếp núc: một cái đĩa gỗ kim loại màu vàng được trang trí hình những con gà trống, một que đánh trứng, một máy làm bánh quế trông có vẻ chẳng dùng được nữa với cái thẻ ghi giá tiền là 3.97$ vẫn còn mờ mờ.
“Ái chà chà. Xem ai đây này.” Aaron nhìn tôi cười toe toét. Anh trai tôi đấy. Rám nắng và khỏe mạnh, lúc nào cũng chực sẵn một nụ cười trên môi. Đôi khi Aaron trông có vẻ quá tử tế đến nỗi như không có thực.
Má thò đầu ra khỏi bếp. “Zu à,” má gọi, và nháy mắt ra hiệu với tôi. Má gọi tôi như vậy mãi. Zu là nickname má đặt cho cái tên Suzy, nó thật hài hước, vì Suzy đã là nickname của tên Suzanne. Có một dạo, khoảng vài năm trước, tôi đã thử nài nỉ má gọi tôi đơn giản là Z thôi, một cái nickname ngắn nhất trong tất cả, nhưng mà chẳng bao giờ được thỏa mãn. “Chúng ta phải tới cuộc hẹn của con trong vòng mười lăm phút nữa. Ba sẽ gặp chúng ta ở đó.”
Má mặc đồ đi làm của mình, trang phục mà má mặc bất cứ khi nào má trưng diện cùng gia đình. Giày của má là hàng giảm giá, dù vậy, mái tóc quăn thành búp của má – tôi đã thừa hưởng toàn bộ nét hoang dã từ má – đã rơi ra khỏi cái búi tóc nhỏ của nó.
Má chất thêm vài bó salad lên trên cùng cái thùng mà Aaron đang ôm.
“Má,” Aaron nói. “Tụi con không cần thêm món nào nữa đâu.”
“Đợi má một giây thôi,” má nói. “Để má lấy cho con cái thớt nữa đã.” Má ngồi xổm xuống nền nhà bếp, mở tủ đựng đồ ra và bắt đầu lục lọi trong đó.
“Rocco đang đợi đó má,” Aaron nói. Anh ấy nhìn tôi và đảo mắt. Tôi ngoáy ngoáy ngón tay gần lỗ tai mình như muốn nói, Quá say mê.
“Này,” anh ấy nói, bây giờ thì chỉ nói với tôi, vì má đang làm các chai lọ và xoong nồi kêu leng keng trong nhà bếp. “Trường học ổn chứ?”
Tôi nhún vai.
Anh ấy nhìn tôi một cách gần gũi. “Suzy, cấp hai chán bà cố,” anh ấy nói. “Em biết thế mà, đúng không?”
Tôi nhìn xuống sàn nhà.
“Không, thật sự đấy, Suzy. Khi anh học lớp Bảy, tất cả những gì anh muốn là quỷ tha ma bắt thoát khỏi chỗ đó đi. Và anh thậm chí đã không mất đi b…” Anh ấy ngừng ngay lập tức và lắc đầu. “Anh chỉ định nói. Tình trạng này không kéo dài mãi đâu.”
Khi tôi chẳng nói gì, anh ấy nói thêm, “Anh hứa, Suzy à.”
Và chỉ như vậy thôi mà tôi đã cảm thấy một cục gì đó đang trào lên trong cuống họng mình.
Má chạy lướt ra khỏi nhà bếp, tay đang giơ lên một cái thớt gỗ đã bị rạn, cắt thành hình một con heo. “Tóm được nó rồi! Con phải cần một cái thớt. Ai cũng cần một cái thớt tươm tất tí.”
Má đặt nó lên trên cùng của cái thùng và Aaron cười tươi. “Ừm,” anh ấy nói, méo mặt nhìn với cái thớt hình con heo. “Chắc không phải cái thớt đó chứ, mặc dù…”
Má vỗ nhẹ lên tay anh ấy. “Mày đàng hoàng với bà má già của mày cái coi.”
“Được rồi, vậy bà má già của con có để con đi xem phim không nào?”
“Được chứ, tất nhiên rồi,” má nói với một tiếng thở dài. “Má sẽ dọn dẹp một đống các thứ trong nhà bếp ra, để dành một chỗ cho con sau này.”
Tôi bước về phòng mình khi anh trai nói với theo dưới hành lang, “Gặp lại em sau nhé, Suzy!”
Tôi ngồi xuống cái bàn mình và mở cuốn sổ ra. Tôi bắt đầu đếm lại từ đầu.
Một… hai… ba… bốn…
Xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn thấy anh Aaron bước về phía Rocco.
Hai mươi ba cú chích.
Loài sứa vẫn đang chích mỗi một giây của mỗi một phút của mỗi một ngày.
Rocco đứng lên, đón lấy cái thùng từ tay Aaron, và mang nó về chiếc xe hơi.
Bốn mươi sáu cú chích.
Bọn chúng đang chích hết ngày này sang ngày khác, tuần này sang tuần khác, tháng này sang tháng khác, năm này sang năm khác.
Rocco đặt cái thùng ở ghế sau.
Sáu mươi chín cú chích.
Anh ấy nhặt cái thớt hình con heo lên và nhìn vào mắt Aaron. Aaron nhún vai, như thể nói với Rocco rằng, Đó là má anh dành cho em đó.
Chín mươi hai.
Sau đó họ vào trong xe và đóng cửa lại. Qua cửa kính xe hơi, tôi thấy Rocco vò rối mái tóc của Aaron. Trông họ thật là vui vẻ. Rồi hai anh ấy nghiêng đầu về phía nhau để hôn trước khi Aaron lui xe lại rời khỏi đường lái xe vào nhà. Rồi sau đó họ đi khỏi – hướng về phía rạp chiếu phim, hướng về cuộc sống mà người ta muốn có khi những lời nói của họ không phá hủy mọi thứ.
Nhìn họ, với tất thảy niềm hạnh phúc dễ dàng ấy, nó khiến tôi cảm thấy lòng mình rối bời. Giống như tôi vừa có thể nhớ tới hạnh phúc, lại vừa không thể nhớ tới hạnh phúc, cả hai đều xảy ra cùng lúc.
Dù vậy, chủ yếu là tôi biết mình chẳng xứng đáng để có được hạnh phúc.
Sẽ chẳng bao giờ xứng đáng để có lại hạnh phúc nữa.