Excerpt: The Girl on the Train

Cô Gái Trên Tàu

Tác giả: Paula Hawkins
Người dịch: conruoinho

Giới thiệu

Rachel mỗi ngày đều đón cùng một chuyến tàu điện. Mỗi ngày cô theo con tàu chạy lọc cọc dọc đường ray, băng qua những dãy nhà ngoại ô ấm cúng. Mỗi ngày như thế, con tàu dừng lại ở một ga nhỏ, từ cửa sổ của mình cô có thể thấy một cặp vợ chồng ngồi ăn sáng trên ban công. Dần dần cô cảm thấy mình thân quen với họ. Và cô đặt tên cho họ là “Jess & Jason”. Đối với cô, cuộc sống của họ thật hoàn hảo. Không như cuộc sống cô đã đánh mất.

Và rồi một ngày kia cô nhìn thấy một điều kinh hoàng. Chuyện chỉ xảy ra trong một phút rồi con tàu lại cất bánh đi tiếp, nhưng thế cũng đủ rồi. Giờ đây mọi thứ đều thay đổi. Rachel không thể im lặng trước mọi chuyện đang diễn ra, cô phải nói cho cảnh sát biết những gì mình đã thấy, và từ đó bị cuốn vào vòng xoáy cuộc đời của mọi người liên quan đến vụ việc. Liệu cô đã làm một việc tốt hay chỉ làm rối rắm thêm mọi chuyện?


 Trích đoạn

***

Em bị chôn dưới một gốc cây bu lô bạc, gần phía đường ray cũ rích, ngôi mộ được đánh dấu bởi một ụ đá. Thật sự thì cũng chỉ là một đống sỏi mà thôi. Tôi không muốn nơi an nghĩ của em khơi gợi sự chú ý, nhưng tôi không thể để nó nằm đó mà chẳng có gì để tưởng nhớ. Em sẽ ngủ yên lành ở đấy, không ai làm phiền em, không có âm thanh nào ngoài tiếng chim hót và tiếng xe lửa rầm rập trôi qua.

***

Một cho nỗi buồn, hai cho niềm vui, ba cho cô gái… Ba cho cô gái. Tôi bị mắt kẹt ở ba, tôi chẳng thể đi xa hơn được nữa. Đầu óc tôi dày đặc mớ âm thanh, miệng tôi dày đặc máu. Ba cho cô gái. Tôi có thể nghe tiếng đám chim giẻ – chúng đang cười, chế giễu tôi, giọng khàn khàn vang ầm ĩ. Một tin tức. Vài tin tức xấu. Tôi có thể thấy chúng, đen đúa nổi lên giữa mặt trời. Không phải lũ chim mà là một thứ gì khác. Ai đó đang đến. Ai đó đang nói chuyện với tôi. Này nhìn đây. Coi các người đã ép tôi phải làm gì.

***

RACHEL

Thứ sáu, ngày 5 tháng 7, 2013

Buổi sáng

Có một đống quần áo bên cạnh đường ray. Đồ màu xanh dương nhạt – có lẽ là một chiếc áo – quằn quện cuộn lại trong thứ gì đó dơ dáy màu trắng. Có lẽ là rác rưởi, một trong những đống bị thải vào khu rừng rậm rạp nho nhỏ nằm sát bên bờ. Cũng có thể nó bị mấy người kỹ sư làm việc ngay khúc đường ray này bỏ lại, bọn họ thường hay đến đây. Hoặc nó có thể là một thứ gì khác. Mẹ từng nói với tôi rằng tôi có một trí tưởng tượng quá sức tưởng tượng; Tom cũng nói thế. Tôi chẳng thể làm gì hơn, tôi nhìn thấy một đống rác, một chiếc áo dơ hoặc một chiếc giày đơn lẻ, và thế là tôi chỉ có thể nghĩ đến chiếc giày còn  lại và đôi bàn chân đặt vừa vặn vào chúng.

Con tàu xóc nảy lên rồi rít kèn kẹt lê bước tiếp tục chuyển động, đống quần áo nhỏ bé ấy biến mất khỏi tầm nhìn còn chúng tôi lăn bánh về hướng London, với tốc độ của một kẻ chạy bộ sôi nổi. Ai đó ngồi đằng sau tôi trút tiếng thở dài của sự khó chịu bất lực; chuyến tàu chậm 8:04 từ Ashbury đến Euston có thể thách thức lòng kiên nhẫn của cả những hành khách thường kỳ nhất. Theo lịch trình thì chuyến tàu chỉ mất năm mươi bốn phút, nhưng ít khi nào nó đúng giờ: khúc đường ray này cũ càng cũ kĩ, già yếu hom hem, suốt ngày ngổn ngang những lỗi báo hiệu và bị chôn vùi trong mớ công trình sửa chữa về mặt kỹ thuật.

Con tàu lết đi chầm chậm; nó rung rung đi vút qua những nhà xưởng và tháp nước, những chiếc cầu và căn chòi, những nhà kiểu cũ thời Victoria xoay lưng thẳng thướm chỉa về phía đường ray.

Tôi dựa đầu vào cửa sổ khoang, nhìn những căn nhà trôi qua như những khung hình trong một bộ phim. Tôi thấy chúng theo cái cách những người khác không thấy; ngay cả chủ nhà có lẽ cũng chưa nhìn thấy chúng từ góc độ này. Mỗi ngày hai lần, tôi được cho xem một khung hình trong cuộc đời họ, chỉ một khoảnh khắc thôi. Có chút an ủi nào đó khi nhìn thấy những người xa lạ an lành trong nhà họ.

 Điện thoại của ai đó vang lên, trong tiếng nhạc xập xình vui nhộn đến vô lý. Họ chẳng trả lời ngay làm nó cứ văng vẳng liên hồi quanh tôi. Tôi có thể cảm nhận được những hành khách cùng chuyến động đậy trong chỗ ngồi của họ, lạo xạo những tờ báo của họ, lộc tộc đánh máy tính của họ. Con tàu lách và vòng qua khúc cua, giảm tốc độ khi tiến gần đến tín hiệu đèn đỏ. Tôi cố không nhìn lên, tôi cố đọc tờ báo miễn phí người ta phát cho tôi trên đường vào sân ga, nhưng những con chữ mờ nhạt trước mắt tôi, chẳng có gì làm cho tôi thấy thú. Trong đầu tôi vẫn còn lảng vảng hình ảnh đống quần áo nhỏ nằm ngay rìa đường ray, bị bỏ mặc ở đấy.