Salvation of a Saint (Detective Galileo Series)
Tác giả: Keigo Higashino
Người dịch: conruoinho
Truyện được dịch từ bản tiếng Anh của Alexander O. Smith
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả
Mục lục
1
Chương 1
Những đóa hoa bướm trong chậu đã nở – vài bông nho nhỏ, rực rỡ. Đất cát khô cằn dường như không thể làm mờ nhạt đi màu sắc của những cánh hoa. Không hẳn là những bông hoa để trưng bày, nhưng chúng chịu được sự khắc nghiệt, Ayane nghĩ thầm, vươn mắt nhìn ra mái hiên qua cánh cửa kiếng. Mình phải tưới nước cho chúng khi có thời gian.
“Em có nghe một chữ nào trong những lời anh vừa nói hay không?” Yoshitaka hỏi.
Cô quay lại và nhè nhẹ mỉm cười. “Vâng, em nghe hết. Làm sao em có thể không lắng nghe?”
“Vậy thì em có thể cố gắng trả lời nhanh hơn chứ.” Yoshitaka, trườn người ngồi trên chiếc sô pha, thả lỏng chân rồi lại bắt tréo chúng trở lại. Trong những buổi tập thể dục thường xuyên của mình, anh luôn cố không để cơ bắp phía dưới hoạt động quá nhiều – không gì có thể cản trở anh mặc những chiếc quần ống ôm anh yêu thích.
“Có lẽ đầu óc em vừa thơ thẩn đâu đó.”
“Ồ? Không giống em chút nào.” Chồng cô nhướng một bên lông mày cong cong của mình.
“Điều anh vừa nói thật đáng kinh ngạc.”
“Anh không tin. Đến lúc này thì em đã nên quen thuộc với kế hoạch cuộc đời của anh rồi chứ.”
“Quen thuộc… Có lẽ vậy.”
“Ý em đang muốn nói là gì?” Yoshitaka dựa người về phía sau và duỗi tay của mình ra phía trên mặt sô pha, như muốn nói chuyện này cũng chả có gì đáng phải quan tâm. Ayane tự hỏi anh đang đóng kịch hay thật sự anh ta lãnh đạm như thế.
Cô hít một hơi thở và nhìn đăm đăm vào gương mặt đẹp trai của anh.
“Chuyện này đối với anh chả quan trọng gì sao?” cô hỏi.
“Chuyện gì?”
“Đương nhiên là… chuyện con cái.”
Yoshitaka nghe xong, nở một nụ cười nhạo báng; anh nhìn đi chỗ khác, rồi quay lại nhìn về phía cô. “Em thật chẳng nghe anh nói gì hết, phải không?”
“Em đã có lắng nghe,” cô nói với một cái nhìn giận dữ hy vọng anh chú đến. “Bởi vậy em mới hỏi.”
Nụ cười nhạt đi trên môi anh. Anh chầm chậm gật đầu. “Điều đó quan trọng. Rất là quan trọng. Rất cần thiết trong đời người, có thể nói là vậy. Nếu chúng ta không thể có con cái, thì kết hôn có ý nghĩa gì. Tình yêu lãng mạn giữa nam và nữ lúc nào chả phai nhạt theo thời gian. Người ta sống với nhau là để xây dựng gia đình. Đàn ông và đàn bà kết hôn trở thành vợ thành chồng. Rồi họ có con cái và thành cha thành mẹ. Chỉ khi đó họ mới thực sự là người bạn đời đúng nghĩa. Không lẽ em không đồng ý sao?”
“Em không cho rằng hôn nhân chỉ có vậy.”
Yoshitaka lắc đầu. “Anh là anh nghĩ như vậy đó. Anh không những rất tin vào điều đó, mà còn không có ý định thay đổi quan điểm này của mình. Ý anh muốn nói là, anh không có dự định tiếp tục cuộc hôn nhân này nếu chúng ta không thể có con.”
Ayana nhấn ngón tay vào thái dương của mình. Cô thấy đau đầu. Có nằm mơ cô cũng không tưởng tượng được, có một ngày mình phải nghe những lời nói như thế này. “Nói cho cùng thì là như vậy sao? Người phụ nữ không sinh con được cũng như nước thải, tốt nhất là nên đổ đi, đổi lấy một người có thể sinh con về – ý anh là như vậy phải không?”
“Lời em nói thật khó nghe.”
“Nhưng đó là điều anh đã nói!”
Có lẽ do giọng điệu khó chịu của Ayane, Yoshitaka ngồi thẳng lên. Anh do dự, nhăn mặt một tí, rồi lại bắt đầu. “Từ góc nhìn của em, chuyện đó có lẽ là như thế đó. Nhưng em phải hiểu rằng, đối với anh kế hoạch cuộc đời là rất nghiêm túc. Nghiêm túc hơn tất cả mọi thứ. Để thực hiện nó, chuyện gì anh cũng không màng.”
Khóe miệng Ayane cong lên, nhưng nụ cười không phải là cái mà cô đang làm. “Kế hoạch cuộc đời. Anh vẫn rất thích nói với người khác những lời như thế đúng không? Chuyện anh nghiêm túc với kế hoạch cuộc đời của mình thế nào. Em còn nhớ lần đầu tiên gặp anh, đó là một trong những điều đầu tiên anh nói với em.”
“Ayane à, suy cho cùng thì em bực bội chuyện gì chứ? Bất cứ cái gì em từng muốn em đều có cả rồi. Nếu em còn muốn cái gì mà anh đã lỡ quên, đừng ngại nói ra với anh. Anh đã dự định là sẽ làm tất cả mọi thứ cho em trong khả năng của mình. Cho nên em nên dừng cái chuyện làm mưa làm gió này đi, và nên nghĩ cho tương lai một chút. Trừ khi, em còn có con đường khác cho chúng ta đi?”
Ayane quay sang đối mặt với bức tường. Mắt cô hướng về bức rèm rộng chừng một thước đang được treo trên đó. Cô đã mất cả ba tháng mới làm xong nó, cô nhớ đến vật liệu mình dùng, đã được đặc biệt mua trực tiếp từ nhà sản xuất bên nước Anh.
Không cần Yoshitaka nói nhiều lời, cô cũng biết chuyện con cái quan trọng thế nào. Cô cũng rất khát khao có con đến tuyệt vọng. Đã không biết bao lần cô mơ ước được ngồi trên chiếc ghế lắc, may từng mũi kim trên chiếc chăn thêu, chính mắt nhìn thấy bụng mình mỗi ngày một lớn? Nhưng Thượng đế, như một trò đùa ác ý của mình, đã không ban cho cô cái khả năng nó. Cuối cùng thì cô cũng chấp nhận sự thật – cô thật không có sự chọn lựa nào – chấp nhận tiếp tục cuộc sống như thế. Cô đã từng tin chồng mình rồi cũng sẽ chấp nhận chuyện đó.
“Có một chuyện có lẽ là chuyện ngớ ngẩn đối với anh, nhưng em có thể hỏi một câu hỏi hay không?”
“Chuyện gì?”
Ayane quay mặt đối diện anh lần nữa, hít một hơi thở sâu. “Thế còn tình yêu của anh với em thì sao? Tình yêu đó đã thế nào rồi?”
Nụ cười vụt tắt như thu nhỏ mất hút ở cổ anh. Yoshitaka lưỡng lự, nụ cười anh dần trở lại trên môi. “Tình yêu của anh dành cho em không hề thay đổi chút nào,” anh nói. “Anh có thể cam đoan với em thế. Anh vẫn yêu em.”
Đối với Ayane thì đó hoàn toàn là một lời nói dối. Nhưng cô vẫn mỉm cười và nói điều đó là một chuyện tốt. Cô cũng không chắc có còn câu trả lời nào khác hay không.
“Chúng ta đi thôi.” Yoshitaka đứng lên và tiến về phía cửa.
Ayane đi theo sau, liếc nhìn về hướng tủ áo, nghĩ về thứ bột trắng được dán kĩ trong bọc nhựa giấu sâu trong ngăn tủ bên phải ở dưới cùng.
Dường như mình sắp phải dùng đến nó rồi, cô nói, tia hy vọng cuối cùng trong cô vụt tắt.
Đi ra cửa với Yohsitaka, Ayane nhìn theo bóng lưng anh, thầm gọi một tiếng “ông xã”. Em yêu anh sâu đậm hơn tất cả mọi thứ. Chính vì vậy lời nói vừa rồi của anh như con dao đâm thẳng vào tim em. Cũng chính vì vậy mà anh phải chết.