Salvation of a Saint (Detective Galileo Series)

Tác giả: Keigo Higashino

Người dịch: conruoinho

Truyện được dịch từ bản tiếng Anh của Alexander O. Smith

Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả

Mục lục

12 – 3.1


Chương 3 – Phần 1

Những căn nhà cao đẹp xếp thành hàng trên con đường đồi uốn khúc của khu phố. Ngay cả trong ánh đèn đường mờ ảo người ta vẫn thấy rõ rằng không ít tiền của đã được đổ vào để gìn giữ cho những căn nhà trông đẹp như thế. Xem ra con đường này chỉ dành cho những người thuộc loại không cần phải dành dụm tiền để mua nhà.

Vài chiếc xe cảnh sát đậu dọc bên đường. Kusanagi vỗ nhẹ vai người tài xế taxi. “Dừng đây được rồi.”

Anh bước ra, liếc nhìn đồng hồ của mình khi duỗi bước chân về hướng hiện trường. Đã hơn mười giờ đêm. Chắc là không thể xem bộ phim đó được rồi. Anh đã để lỡ bộ phim khi nó được trình chiếu ở rạp, rồi chần chừ không mướn đĩa DVD vì nghe nói rằng nó sẽ được chiếu trên ti vi. Chiều hôm nay khi chuông điện thoại reo, anh đã vội ra khỏi nhà mà quên không hẹn giờ máy để thu phim lại.

Có lẽ vì đêm đã khuya, dường như không có người bàng quan nào đứng nhìn. Ngay cả người từ đài truyền hình còn chưa đến. Làm ơn là một vụ nhanh-gọn-lẹ, để còn về xem phim, anh thầm cầu mong mà thật sự cũng không hy vọng gì.

Một cảnh sát đang đứng gác trước cửa nhà với gương mặt vô cảm vô hồn theo đúng quy tắc nghề nghiệp. Kusanagi chìa thẻ của mình ra và người cảnh sát để cho anh vào, không quên kèm theo lời chúc buổi tối tốt lành.

Anh dừng chân trước khi bước vào cửa. Dường như tất cả đèn đuốc trong nhà đều được thắp sáng. Trong nhà vọng ra vài tiếng trò chuyện nho nhỏ.

Anh nhìn qua bãi cỏ trước sân thì thấy có người đang đứng cạnh hàng cây. Trời tối không nhìn rõ mặt cô ấy, nhưng từ dáng người và mái tóc, Kusanagi nhận ra người đó là ai. Anh bước đến.

“Em làm gì ở đây thế?”

Kaoru Utsumi chậm người quay lại, lộ rõ vẻ bất ngờ khi thấy anh. “Xin chào, Trinh sát.”

“Em đang làm gì ngoài đây?” anh hỏi.

“Không gì nhiều. Chỉ xem xét bụi cây và hoa cỏ trong vườn nơi này. Còn có hoa trên ban công nữa.”

“Ban công?”

“Ở chỗ đó.” Cô nói và chỉ tay phía trên.

Kusanagi nhìn lên và thấy, quả nhiên trên lầu hai có một ban công có rất nhiều hoa mọc ra từ lan can. Nhưng anh không thấy có gì đặc biệt đáng để xem ở đó.

Anh quay mắt nhìn về hướng cô thanh tra viên trẻ. “Đừng nói tôi dài dòng,” anh nói. “Tại sao em lại không ở trong nhà?”

“Mật độ dân số. Bên trong đã có quá nhiều người.”

“Là do em không thích đám đông?”

“Em thấy cả đám người tụ tập quan sát cùng một chỗ thì chả có ích lợi gì. Em không muốn lóng ngóng ngáng đường của Khoa Pháp chứng, nên em quyết định ra ngoài đây để điều tra.”

“Nhưng em có điều tra gì đâu. Em đang đứng đây ngắm hoa.”

“Em đã tuần tra hết một vòng ở khuôn viên này rồi.”

“Vậy thì, em có xem qua hiện trường ít nhất một lần chưa?”

“Em vừa nói là em chưa xem gì bên trong ấy. Vừa đến cửa là em đã quay trở ra,” Utsumi trả lời.

Kusanagi nhìn cô, thật không hiểu nổi. Theo kinh nghiệm của anh, bản năng tự nhiên của một nhân viên điều tra là luôn muốn được quan sát hiện trường vụ án trước tiên – nhưng dường như cô tân binh này lại không hề có bản năng đó.

“Tôi nghĩ là tôi hiểu suy nghĩ của em, nhưng kết luận vẫn là, em phải theo tôi vào trong đó. Có nhiều thứ phải chính mắt em nhìn thấy thì mới có thể quyết định chính xác được.”

Kusanagi quay người và đi về hướng cửa lớn. Utsumi lặng lẽ đi theo sau.

Bên trong nhà toàn là những nhân viên trinh sát. Kusanagi nhìn thấy đội cảnh sát địa phương và cả đồng đội của mình.

Trinh sát viên cấp dưới của anh, Kishitani, nhìn thấy anh đi vào liền bước đến. Với một nụ cười gượng trên môi, anh ta nói, “Xin lỗi đã gọi anh vào làm việc sớm như thế này ạ.”

“Thôi đủ rồi,” Kusanagi càu nhàu. Rồi anh nói tiếp: “Đây có thật là một vụ mưu sát hay không?”

“Mới nhìn vào thì chưa chắc ạ. Nhưng có lẽ thật là như vậy.”

“Sự việc như thế nào? Giải thích một cách đơn giản cho tôi.”

“Ừm, tóm lại sự việc là, người đàn ông chủ căn nhà này đột nhiên chết, ngay trong phòng khách, một mình.”

“Chúng ta chắc chắn anh ta một mình sao?”

“Xin anh sang đây xem.”

Kishitani dẫn Kusanagi vào phòng khách, Utsumi đi theo sau hai người họ. Đó là một căn phòng lớn, anh đoán là nó gần năm mươi mét vuông. Giữa căn phòng có hai chiếc ghế sô pha bằng da màu xanh lá cây, và một cái bàn thấp bằng cẩm thạch.

Một đường viền màu trắng để đánh dấu vị trí thi thể đã được vẽ bên cạnh cái bàn. Thi thể đã được đem đi. Kishitani đứng nhìn xuống đó một lúc rồi quay sang Kusanagi. “Tên của người chết là Mashiba Yoshitaka, đã kết hôn, không con cái.”

“Điều này tôi biết, trước khi đến đây tôi đã có nghe qua,” Kusanagi nói. “Anh ta là tổng giám đốc của công ty nào đó phải không?”

“Vâng, một công ty Công nghệ Thông tin (IT). Vì hôm nay là chủ nhật, nên anh ta không đi làm. Chúng tôi không rõ cả ngày anh ta có bước chân ra khỏi nhà hay không.”

“Sàn nhà ướt à?” Kusanagi hỏi khi để ý thấy có một vết loang trên sàn gỗ.

“Đó là cà phê. Bị đổ ngay bên cạnh thi thể. Một nhân viên bên Khoa Pháp chứng đã dùng xi lanh để lấy mẫu rồi. Có cả cốc cà phê nữa, ngay bên cạnh.”

“Ai đã tìm thấy thi thể?”

“Ừm…” Kishitani mở sổ tay. “Một phụ nữ tên là Wakayama Hiromi. Cô ta là một trong số học trò của cô vợ của người chết. Nghe nói là học trò thân nhất.”

“Học trò?”

“Người vợ là một thợ làm vải ghép nổi tiếng.”

“Trên đời này có thứ nghệ thuật vải ghép nữa à?”

“Nghe nói là vậy. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói đến thứ đó. Có lẽ phụ nữ họ biết hơn?” Kishitani nói, nhìn sang Utsumi. “Em có nghe nói đến Mita Ayane bao giờ?” Anh nói và chìa quyển sổ tay cho cô xem ký tự của cái tên mình vừa nhắc đến.

“Chưa,” cô trả lời. “Vì sao anh nghĩ một phụ nữ thì lại biết chuyện này?”

“Không, anh chỉ đoán vậy thôi,” Kishitani gãi đầu nói.

Kusanagi cố nhịn cười khi nghe hai người đối đáp qua lại. Tội nghiệp cậu Kishitani, cuối cùng thì cũng có được một tân binh dưới trướng mình để tỏ chút oai nghiêm – thế mà đó lại là một cô gái. Cậu ta không biết nên đối xử với cô này thế nào.

“Nói cho tôi biết thi thể được phát hiện bằng cách nào,” Kusanagi hỏi.

“À, ngày hôm qua vợ của anh ta về quê thăm cha mẹ ở Sapporo. Trước khi đi, cô ta để lại chìa khoá cho cô Wakayama. Tôi đoán là cô ta không chắc khi nào thì mình quay về, nên cô ta muốn có ai đó giữ chìa khóa phòng khi có chuyện gì. Cô Wakayama nói là cô ấy lo lắng không biết anh Mashiba một mình sẽ ra sao, và đã gọi điện cho anh ta, nhưng anh ta không trả lời điện thoại bàn lẫn điện thoại di động. Nên cô ấy hơi hoảng và đến tận nhà. Cô ta khai rằng lần đầu gọi điện là sau bảy giờ, và lúc đến đây thì đã gần tám giờ.”

“Đó chính là lúc cô ta phát hiện ra thi thể?”

“Đúng ạ. Cô dùng điện thoại của mình để gọi số một-một-chín[1]. Xe cấp cứu đến ngay và xác định là anh ta đã chết rồi. Họ gọi một bác sĩ ở gần đây đến khám cho anh ta. Đó là khi họ cảm thấy có điều khả nghi và gọi cảnh sát… rồi đến lượt tổ chúng ta.”

“Hừm.” Kusanagi lầm bầm liếc sang Utsumi, không biết từ lúc nào cô đã đi lòng vòng sang tận chỗ tủ chén. “Vậy cái cô gì… cái người tìm ra thi thể này đang ở đâu?”

“Cô Wakayama đang nghỉ ngơi trong xe. Đội trưởng đang ở cùng cô ấy.”

“Cái gì, ông già ấy cũng đã đến đây rồi sao? Lúc vào tôi không chú ý nên không thấy xe ông ta,” Kusanagi nhăn mặt nói. “Đã tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết chưa?”

“Có vẻ như bị trúng độc. Có khả năng là một vụ tự sát… nhưng có lẽ khả năng đây là một vụ mưu sát hơn, cho nên họ mới gọi chúng ta đến đây.”

“Hừm,” Kusanagi lại gầm gừ, mắt dõi theo Utsumi, cô điều tra viên cấp dưới của mình, đang lững thững đi vào nhà bếp. “Vậy khi cô Wakayama đến đây thì cửa nhà bị khóa à?”

“Cô ta đã khai vậy.”

“Cả cửa sổ và cửa kính cũng vậy? Tất cả đều khóa à?”

“Khi cảnh sát khu vực đến thì tất cả đều khóa ngoại trừ cửa sổ nhà tắm trên tầng hai.”

“Cửa sổ đó có đủ lớn để một người chui ra chui vào hay không?”

“Tôi chưa thử, nhưng tôi nghĩ là không.”

“Nếu nói như vậy, sao cảnh sát khu vực lại cho là một vụ mưu sát chứ không phải tự sát?” Kusanagi ngồi xuống so pha bắt chéo chân. “Tại sao họ nghĩ rằng có người hạ độc trong cà phê của anh ta? Nếu là vậy, họ ra khỏi nhà bằng cách nào? Quả thật kỳ lạ. Mọi chuyện không hợp lý lắm.”

“Thực vậy… dựa theo chứng cứ hiện trường, tôi cũng đồng ý. Thật khó tưởng tượng ra khả năng anh ta bị mưu sát.”

“Ngoài chuyện đó ra, còn có điều gì nữa?”

“Nghe nói trong khi cảnh sát khu vực đang giám định hiện trường, điện thoại di động của anh Mashiba – tức người chết này – đã reo lên. Đó là điện thoại của nhà hàng Ebisu. Thì ra, anh Mashiba đã đặt chỗ cho hai người tối nay lúc tám giờ tại nhà hàng này. Họ gọi điện vì không thấy anh ta đến. Họ bảo rằng anh ta đã gọi đặt chỗ khoảng một tiếng rưỡi trước đó, lúc sáu giờ rưỡi. Cô Wakayama nói là cô ta gọi cho anh ta lúc hơn bảy giờ, vào lúc đó thì anh ta không trả lời điện thoại nữa. Anh thấy đó, vấn đề là ở chỗ đó. Thật không hợp lý khi một người gọi điện đặt chỗ ở nhà hàng lúc sáu giờ rưỡi lại đi tự sát lúc bảy giờ. Điều này làm cho người ta thấy thật kỳ lạ. Cả tôi và nhóm cảnh sát khu vực đều cho là vậy.”

Nghe lời nói của Kishitani, Kusanagi “Ừ” một cái, mặt mày hơi nhăn nhó, ngón tay anh đưa lên gãi gãi một bên lông mày của mình. “Cũng thật không hợp lý là đến giờ này cậu mới nói với tôi chuyện này.”

“Xin lỗi anh, nãy giờ anh hỏi nhiều câu hỏi quá, tôi quên mất phải nói với anh ngay.”

“Được rồi,” Kusanagi nói, vỗ đầu gối mình một cái rồi đứng lên. Utsumi đã bước ra từ nhà bếp và trở về vị trí của mình bên tủ chén. “Này,” anh gọi với qua bên cô. “Cậu Kishi đang nói với chúng ta về tình tiết vụ án, em làm gì mà chạy tới chạy lui thế?”

“Em đã nghe thấy hết. Cảm ơn anh Kishitani.”

“Ừm, không có chi,” Kishitani rụt cổ nói nhỏ.

“Cái tủ chén đó có gì khả nghi không?”

“Anh nhìn xem,” cô nói, chỉ tay về phía trong của chiếc tủ đang mở. “Có phải chỗ này trông hơi lạc lõng với mọi thứ xung quanh hay không, dường như có vật gì đã ở đó.”

Quả thật có một chỗ trên kệ, nơi cô đã chỉ vào, chỗ đó vừa đủ để đựng một chiếc dĩa.

“Xem ra là vậy.”

“Vừa nãy khi kiểm tra nhà bếp em thấy có năm ly sâm panh thủy tinh đang được phơi khô trên kệ.”

“Vậy những cái ly đó có lẽ được để ở đây.”

“Vâng, em nghĩ thế.”

“Rồi sao nữa? Tại sao chúng ta phải để ý đến mấy ly sâm panh này?”

Utsumi nhìn lên hướng của anh trinh sát, môi cô hơi hé mở ra. Rồi cô lắc đầu, như thể cô vừa thay đổi những điều mình đang định nói. “Cũng không phải chuyện quan trọng gì,” cô nói. “Em chỉ đang nghĩ chắc rằng họ vừa mới có một bữa tiệc. Nếu không thì ai lại dùng ly sâm panh làm chi.”

“Cũng có lý. Một cặp vợ chồng khá giả lại không con cái thế này có lẽ thường có tiệc tùng ở nhà. Nhưng nói đi nói lại, thì dù mới có tiệc tùng gần đây cũng không thể nói là anh ta đã có hay không có những suy nghĩ muộn phiền và muốn tự sát.” Kusanagi nhìn về hướng Kishitani trước khi nói tiếp. “Con người là một giống động vật phức tạp, thỉnh thoảng lại hay làm những chuyện mâu thuẫn. Cho dù vừa tổ chức tiệc tùng hay vừa đặt chỗ ở nhà hàng, một khi đã muốn chết thì họ lại chết ngay.”

Kishitani thở dài một tiếng, gật gật đầu nhưng dường như cũng không hiểu gì mấy.

“Còn người đàn bà thì sao?” Kusanagi hỏi.

“Người đàn bà nào ạ?”

“Vợ nạn nhân… à không, ý tôi nói là vợ của người chết. Có ai liên lạc với cô ta chưa?”

“À, à. Vẫn chưa thể liên lạc được. Cô ta đi tuốt tận Sapporo, còn lại là vùng khá xa thành phố. Cho dù họ có liên lạc được thì có lẽ sớm nhất là ngày mai cô ta mới về tới.”

“Ừ, có lẽ không về kịp, nhất là khi phải đi từ tuốt đảo Hokkaido về,” Kusanagi nói,  thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô vợ đang trên đường về, thì một trong số bọn họ phải đợi cô ta, và người đó gần như chắc chắn sẽ là Kusanagi. Cũng đã quá trễ nên việc đi lòng vòng hỏi chuyện hàng xóm ở đây cũng phải đợi đến mai. Kusanagi mới vừa bắt đầu mơ mộng chuyện sắp được về nhà thì gương mặt vuông vức của Mamiya xuất hiện nơi cửa ra vào.

“À, đây rồi, Kusanagi. Cuối cùng thì cậu cũng đến.”

“Tôi đến nãy giờ rồi. Kishitani đã thuật lại tình hình sự việc cho tôi.”

Mamiya gật đầu, quay lại nhìn ra ngoài. “Mời cô vào đây,” ông nói, được đưa vào là một phụ nữ dáng người thon thả, tuổi chừng hai mươi bốn hai mươi lăm. Tóc cô dài ngang vai, đen tự nhiên – thật không giống với những cô gái trạc tuổi cô ta, Kusanagi nghĩ. Màu tóc tôn lên làn da trắng của cô. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh thế này, có lẽ nói rằng trông cô có vẻ tái nhợt thì hợp hơn. Dù sao đi nữa, thì có thể khẳng định là cô ta là một cô gái đẹp và biết cách trang điểm cho mình.

Mình đoán đây chính là Wakayama Hiromi.

“Cô vừa nói là cô phát hiện ra thi thể ngay khi bước vào phòng, có đúng không?” Mamiya đang hỏi cô ta. “Vậy thì khi ấy cô đứng ngay chỗ cô đang đứng hiện giờ phải không?”

Người phụ nữ dừng lại nhìn vào sàn nhà ở hướng chiếc sô pha một hồi lâu, cố nhớ lại khoảnh khắc xảy ra sự việc.

“Vâng,” cô ta nói giọng nghe mong manh. “Khoảng ngay chỗ này.”

Có lẽ là do dáng người ôm ốm, hay do gương mặt nhợt nhạt của cô, nhưng đối với Kusanagi thì trông có vẻ như cô ta đứng đó có chút miễn cưỡng. Cô ta vẫn còn sốc, anh nghĩ, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

“Lần cuối cùng cô ở trong phòng này là buổi tối ngày hôm kia?” Mamiya hỏi lại lần nữa để xác nhận.

Hiromi gật đầu.

“Căn phòng bây giờ có gì khác biệt so với khi cô nhìn thấy nó vào hôm đó? Bất cứ sự khác biệt nào? Ngay cả chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng được.”

Nghe hỏi như thế, cô nhìn quanh căn phòng với một vẻ mặt như thể đang hoảng sợ, rồi nhanh chóng lắc đầu. “Tôi không rõ nữa. Ngày hôm kia có nhiều người ở đây, chúng tôi chỉ ăn tối…” Giọng cô run rẩy.

Mamiya gật đầu, lông mày ông nhíu lại trông có chút cảm thông như thể đang nói, Không sao cả, dĩ nhiên là cô không thể nhớ ra.

“Thôi chúng tôi sẽ không giữ cô lại đây nữa. Cô nên về nhà nghỉ ngơi đi. Cõ lẽ ngày mai chúng tôi sẽ hỏi chuyện cô lại lần nữa, nếu cô không thấy phiền?”

“Không vấn đề gì,” cô ta đáp, “nhưng tôi e là tôi cũng chẳng có gì để nói thêm nữa.”

“Tôi biết là vậy, nhưng chúng tôi vẫn phải có được càng nhiều thông tin càng tốt. Xin cô hãy chịu khó một chút giúp chúng tôi trong công tác điều tra.”

“Được ạ,” Hiromi nói mà không ngẩng đầu lên.

“Tôi sẽ bảo cấp dưới của mình đưa cô về,” Mamiya nói, nhìn về hướng Kusanagi. “Hôm nay cậu đến đây bằng gì? Có lái xe không?”

“Xin lỗi, tôi đi taxi.”

“Có thật hay không, lại chọn ngay hôm nay?”

“Gần đây tôi rất ít lái xe.”

Mamiya đang tặc lưỡi không tán thành khi Utsumi nói, “tôi có lái xe của mình.”

Kusanagi quay lại. “Em lái xe? Ở Tokyo? Với lương tháng của em?”

“Em vừa bước ra từ nhà hàng khi bị gọi vào làm. Xin lỗi.”

“Không có gì phải xin lỗi cả,” Mamiya nói. “Hay là em có thể đưa cô Wakayama về nhà?”

“Đương nhiên là được. Nhưng em có thể hỏi cô ấy một câu hỏi trước không?”

“Hỏi về cái gì?” Mamiya hỏi, cảm thấy sốc trước yêu cầu đột ngột của cô nàng tân binh này.

Hiromi lộ rõ vẻ căng thẳng.

“Theo em biết là anh Mashiba đang uống cà phê khi anh ta bị ngã, và em muốn hỏi rằng có phải anh ta có thói quen không dùng đĩa lót dưới tách cà phê của mình?”

Đôi mắt Hiromi hơi trừng ra và ánh mắt cô nhìn về một hướng. “À, tôi cho là anh ta sẽ không dùng, có lẽ vậy, nếu như anh ta chỉ uống một mình.”

“Điều đó có nghĩa là anh ta có khách đến thăm, có thể là từ hôm qua hoặc là trong ngày hôm nay,” Utsumi tự tin nói. “Cô có nghĩ ra được vị khách đó là ai hay không?”

Kusanagi ngước nhìn cô. “Sao em biết anh ta có khách đến nhà?”

“Có một tách cà phê vẫn còn trong chậu rửa bát và hai chiếc dĩa. Nếu anh Mashiba uống cà phê một mình, thì thật không thể nào có chuyện anh ta dùng một chiếc dĩa chứ đừng nói đến hai chiếc.”

Kishitani đi vào nhà bếp rồi trở ra. “Cô ta nói đúng. Một tách, hai dĩa.”

Kusanagi và Mamiya nhìn nhau rồi cùng quay về hướng Wakayama Hiromi.

“Cô có biết tại sao không?” anh hỏi.

Cô lắc đầu. “Tôi… tôi không biết.” Có chút lo lắng trong giọng nói của cô. “Ý tôi là, sau buổi tiệc tối hôm kia thì tôi không có đến đây. Làm thế nào mà tôi biết anh ta có khách đến thăm hay không chứ?”

Kusanagi nhìn người đội trưởng lần nữa. Mamiya gật đầu, trong mắt ông có chút bất an. “Được, thôi à, chúng tôi đã giữ cô lại đây quá lâu rồi. Utsumi, em đưa cô ấy về chứ? Kusanagi, cậu cũng đi với họ đi.”

“Vâng, thưa sếp,” Kusanagi nói, hiểu ngầm ngay ý muốn của Mamiya. Cô gái trẻ Wakayma Hiromi này rõ ràng đang giấu giếm cái gì đó, và nhiệm vụ của anh là làm cho cô phải khai ra tất cả.

[1] 119: số điện thoại khẩn cấp chỉ dành cho dịch vụ cứu hỏa và cứu thương ở Nhật.