Salvation of a Saint (Detective Galileo Series)

Tác giả: Keigo Higashino

Người dịch: conruoinho

Truyện được dịch từ bản tiếng Anh của Alexander O. Smith

Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả

Mục lục

123.1 – 3.2 – 4


Chương 3 – Phần 2

Ba người họ cùng rời khỏi nhà, và Utsumi bảo họ chờ cô đi lấy xe ở một bãi đậu gần đó.

Trong khi họ chờ đợi, Kusanagi ghé mắt quan sát người phụ nữ bên cạnh mình. Trông cô có vẻ đau khổ – và anh nghĩ đó không hoàn toàn chỉ vì cú sốc trong việc tìm thấy một thi thể.

“Cô có lạnh không?” anh hỏi.

“Tôi vẫn ổn, cảm ơn.”

“Cô đã định đi đâu đêm nay à?”

“Đêm nay? Anh đùa à?”

“Tôi chỉ tự hỏi không biết cô đã có cuộc hẹn nào từ trước?”

Môi Hiromi rung nhè nhẹ. Cô có vẻ hơi do dự, không chắc chắn.

Kusanagi nói: “Thật xin lỗi nếu cô đã nghe câu hỏi này cả trăm lần, nhưng nếu cô không ngại tôi hỏi lại…”

“Ừm?”

“Chính xác thì vì sao tối nay cô lại gọi điện cho anh Mashiba?”

“À, thì, vì cô Mashiba đã để lại chìa khóa với tôi, tôi nghĩ cô ấy muốn tôi thỉnh thoảng kiểm tra. Tôi nghĩ cô ấy lo lắng khi phải để chồng mình ở nhà một mình, cho nên nếu có gì tôi có thể giúp được…” Giọng cô mỏng dần đi.

“Cho nên khi cô không gọi được cho anh ấy thì cô đến nhà họ?”

“Vâng,” cô gật đầu đáp lại.

Kusanagi nhướng mày. “Nhưng rõ là người ta có đôi khi cũng không nghe điện thoại – dù là di động hay để bàn. Có lẽ anh ấy đã ra ngoài và vì lý do nào đó đã không bắt máy? Cô không nghĩ đến khả năng đó sao?”

Sau một hồi im lặng, Hiromi lắc đầu. “Có lẽ tôi đã không nghĩ vậy.”

“Tại sao không? Cô đã lo lắng về một chuyện gì đó hay sao?”

“Không, không phải vậy. Tôi nghĩ là vì tôi có một cảm giác là lạ…”

“Một cảm giác là lạ?

“Đến nhà một ai đó vì có cảm giác điều gì không đúng là sai hay sao?”

“Không, đương nhiên là không. Thật ra thì tôi thấy ấn tượng. Không phải ai được giao chìa khóa nhà cũng tự thấy có trách nhiệm như thế. Và, quả nhiên là cảm giác là lạ của cô trúng phóc, nên tôi nghĩ cô đáng được khen ngợi vì việc cô đã làm.”

Hiromi nhìn đi chỗ khác, dường như không muốn tin lời khen của Kusanagi.

Một chiếc SUV (xe thể thao đa dụng) hiệu Mitsubishi Pajero màu đỏ dừng trước nhà. Cửa xe mở và Kaoru Utsumi bước ra.

“Xe hai cầu?” Kusanagi há hốc.

“Chuyến đi sẽ êm ả hơn anh tưởng,” Utsumi nói. “Cô Wakayama?” Utsumi mở cửa sau xe và Hiromi bước vào trong. Kusagani theo sau.

Utsumi ngồi vào ghế tài xế và chỉnh định vị GPS – hình như cô đã biết địa chỉ của cô Wakayama. Đó là một căn hộ gần trạm xe lửa Gakugei Daigaku. Không lâu sau khi xe bắt đầu lăn bánh, Hiromi nhổm người về phía trước. “Có phải chuyện xảy ra với anh Mashiba không phải là một tai nạn… hay một vụ tự sát?”

Kusanagi ngước nhìn chỗ tài xế. Mắt anh chạm mắt Utsumi trong kính chiếu hậu.

“Chúng tôi không thể biết,” anh nói với cô. “Khi không có báo cáo xét nghiệm tử thi.”

“Nhưng anh nằm trong tổ Trọng án, đúng không?”

“Đúng thế, nhưng chúng tôi chỉ đến vì có khả năng đó là một vụ mưu sát. Tôi không thể nói thêm gì nữa – ý nói là, chúng tôi thật sự không biết gì hơn thế cả.”

“Tôi hiểu rồi,” Hiromi lí nhí.

“Nói mới nhớ,” Kusanagi nói cố làm ra vẻ ngẫu nhiên, “tôi muốn hỏi cô, cô Wakayama này: nếu đây một vụ mưu sát, cô có biết ai có thể là hung thủ hay không?”

Anh nghĩ mình cảm nhận được cô đang hồi hộp. Mắt anh nhìn về hướng môi cô.

“Không,” cô nói, giọng cô nhẹ nhàng mong manh trong sự tĩnh lặng bên trong xe. “Tôi thật sự không biết nhiều về anh Mashiba ngoài việc anh ấy là chồng của cô giáo dạy ghép vải.”

“Đúng thôi. Này, nếu cô nhớ ra điều gì, tôi biết là chúng tôi có thể trông mong rằng cô sẽ cho chúng tôi biết ngay.”

Hiromi im lặng ngồi đó, thậm chí không gật đầu.

***

Họ thả cô xuống trước chung cư của cô, và Kusanagi chuyển lên ngồi ghế phía trước cạnh tài xế.

“Này,” anh nói, nhìn thẳng con đường phía trước, “em đang nghĩ gì vậy?”

“Cô ấy khá cứng cỏi,” Utsumi trả lời khi tay chuyển bánh lái vào dòng xe qua lại.

“Em nghĩ vậy sao?”

“Cô ấy không chảy lấy một giọt nước mắt nào. Ít nhất là không trước mặt chúng ta.”

“Có lẽ chỉ là cô ấy không buồn đến thế.”

“Không, cô ấy khóc trước khi chúng ta đến. Khóc suốt khoảng thời gian chờ xe cấp cứu, em cho là vậy.”

“Làm sao mà em biết điều đó?”

“Trang điểm của cô ấy. Em có thể nhận ra cô ấy đã vội vã dặm phấn lại.”

Kusanagi nhìn sang người đàn em. “Thật chứ?”

“Không chút nghi ngờ.”

“Có lẽ phụ nữ chú ý đến những thứ khác – cho em biết anh nói đây là một lời khen đấy.”

“Em biết,” cô mỉm cười nói. “Anh nghĩ sao về cô ấy, anh Kusanagi?”

“Một từ thôi, khả nghi. Anh nghi ngờ những cô gái trẻ đến nhà đàn ông để ‘kiểm tra’, cho dù cô ta có được giao cho giữ chìa khóa nhà hay không.”

“Em đồng ý. Nếu là em thì em chắc chắn không như thế.”

“Em nghĩ cô ấy và người chết có gì không? Hay là anh quá đa nghi?”

Utsumi suýt nữa thì khịt mũi. “Em không cho đó là quá đa nghi. Thật khó mà tưởng tượng rằng giữa họ không có gì. Em đoán là đêm nay họ có kế hoạch ăn tối chung với nhau.”

Kusanagi vỗ đùi một cái. “Nhà hàng ở Ebisu.”

“Họ gọi điện vì không có ai đến, và chỗ đặt trước là dành cho hai người. Có nghĩa là không chỉ anh Mashiba mà còn cả người anh ta hẹn cũng đã không đến.”

“Thế thì hợp lý nếu như người đó là Wakayama Hiromi,” Kusagani đồng ý.

“Nếu giữa họ có mối quan hệ nào sâu sắc hơn, chúng ta sẽ có bằng chứng sớm thôi.”

“Làm thế nào?”

“Mấy cốc cà phê. Mấy cái cốc trong bồn rửa chén có thể là từ lúc họ uống cà phê với nhau, có nghĩa là trên một trong những cái cốc đó sẽ có dấu vân tay của cô ấy.”

“Đúng, đúng. Nhưng,” Kusanagi chỉ tay, “chỉ vì có thể họ có mối quan hệ bất chính cũng không đủ lý do để đối xử với cô ta như một kẻ tình nghi.”

“Đương nhiên là không,” Utsumi nói. Cô tấp vô lề và dừng xe. “Anh có phiền không nếu em gọi một cú điện thoại? Có cái này em muốn kiểm tra.”

“Em gọi ai thế?”

“Sao thế, đương nhiên là Wakayama Hiromi.”

Utsumi bắt đầu bấm số trên bàn phím điện thoại khi Kusanagi há hốc mồm nhìn. Cú điện thoại được thông qua gần như ngay lập tức.

“Cô Wakayama? Đây là Utsumi ở sở cảnh sát. Xin lỗi đã lại làm phiền cô nữa, nhưng tôi chợt nhớ ra tôi quên hỏi cô ngày mai cô có những kế hoạch gì.” Có một chút im lặng khi Hiromi nói chuyện từ đầu dây bên kia, rồi Utsumi nói tiếp, “… Tôi hiểu rồi. Cảm ơn. Xin lỗi đã làm phiền. Chúc cô buổi tối vui vẻ.”

Rồi cô cúp máy.

“Cô ấy nói gì?” Kusanagi nói.

“Cô ấy nói cô ấy không có kế hoạch nhất định nào cả, nhưng cô ấy sẽ ở nhà. Cô ấy sẽ nghỉ một ngày ở trường dạy ghép vải.”

“Hừm.” Kusanagi khịt mũi.

Utsumi nhìn ngang qua phía vị trinh sát. “Anh biết không, em không phải gọi để hỏi về kế hoạch của cô ấy.”

“Nói nghe xem nào.”

“Cô ấy muốn giấu giếm điều đó, nhưng em có thể nghe ra từ giọng cô ấy rằng cô ấy đã khóc. Rất rõ ràng. Nói cách khác – ngay khi cô ấy một mình trong phòng, những cảm xúc mà cô ấy đã cố nén lại liền tuôn trào ra.”

Kusanagi ngồi nhổm lên. “Đó là lý do em gọi điện? Để xem coi có phải nãy giờ cô ấy đã khóc?”

“Suy nghĩ của em là cú sốc khi phát hiện cái chết của ai đó cũng đủ để làm một người khóc cho dù họ có quen thân với người chết hay không. Nhưng khóc lúc này, sau cả vài tiếng đồng hồ…”

“Có nghĩa là cô ấy có những cảm xúc nào đó hơn cả cú sốc về sự mong manh của cuộc sống,” Kusanagi tiếp lời. Anh cười với cô. “Không tệ nhé Utsumi, cô Trinh thám trẻ.”

“Ôi cảm ơn anh, Trinh thám Kusanagi.” Utsumi mỉm cười và thả thắng tay.

***

Mới hơn bảy giờ sáng hôm sau, Kusanagi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Đó là Đội trưởng Mamiya.

“Anh gọi sớm thế,” Kusanagi càu nhàu vào ống nghe.

“Cậu nên thấy may mắn vì đã được ngủ ở nhà. Sáng nay có một cuộc họp về vụ điều tra này ở Đồn cảnh sát thành phố Meguro. Chúng ta chắc sẽ phải đến đó, nên cậu nên chuẩn bị sẵn sàng để ngủ lại đó đêm nay đi.”

“Vậy anh gọi tôi lúc bảy giờ sáng chỉ để nhắc tôi đem theo bàn chải đánh răng?”

“Cậu không may thế đâu. Không, sáng nay cậu sẽ đi Haneda.”

“Haneda? Có gì ở Haneda chứ?”

“Đi sân bay, cậu ngốc này. Cô Mashiba sẽ trở về từ Sapporo, và tôi muốn cậu đến đón cô ấy và đem cô ấy về đồn.”

“Tôi cho là cô ấy đã biết chuyện này rồi chứ?”

“Đúng thế. Tôi muốn cậu đi với Utsumi. Cô ấy sẽ lái xe. Máy bay đáp lúc tám giờ.”

“Tám giờ sáng?”

Kusanagi cúp máy rồi nhảy xuống giường.

Trong lúc anh vội vã chuẩn bị, điện thoại lại réo lên. Đó là Kaoru Utsumi; cô ấy đang đợi trước cửa khu chung cư. Kusanagi chộp lấy bóp tiền, mang giày rồi phóng ra cửa gặp cô ấy.

Utsumi đang đợi bên lề đường. Kusanagi leo lên chiếc Pajero của cô rồi họ lên đường đi sân bay Haneda.

“Có vẻ như chúng ta lại gặp vận xui nữa. Anh không thể nào quen được với việc phải gặp gia đình của nạn nhân,” anh vừa nói vừa đeo dây an toàn.

“Nhưng đội trưởng nói anh giỏi nhất trong việc này.”

“Lão nói thế à?”

“Anh ấy nói gương mặt của anh làm người khác thấy dễ chịu hơn.”

“Hừm.” Kusanagi khịt. “Ý lão muốn nói là trông anh như thằng ngốc.”

Họ đến sân bay lúc tám giờ kém năm và đứng đợi ở khu vực chờ, lướt mắt khắp đám đông để tìm Mashiba Ayane trong dòng người qua lại. Theo họ biết cô ấy sẽ mặc áo khoác màu kem và xách chiếc vali màu xanh dương.

“Anh nghĩ đó có phải là cô ấy không?” Utsumi nói, gật đầu về hướng một người đang đến gần.

Kusanagi nhìn theo hướng Utsumi chỉ và thấy một người phụ nữ trùng hợp với mô tả. Đôi mắt hơi nhìn xuống của cô nặng trĩu nỗi buồn; một bầu không khí u ám lạnh lẽo bao trùm lấy cô – có lẽ là sự tang tóc.

“Đúng là cô ấy,” Kusanagi nói, giọng anh bỗng dừng khàn đi.

Giống như trái tim anh bỗng dưng nhảy vọt lên cổ họng anh vậy. Anh nhìn chăm chăm, không thể rời mắt khỏi cô, hoàn toàn không hiểu nổi vì sao sự xuất hiện của Mashiba Ayane lại ảnh hưởng đến anh một cách mạnh mẽ như thế.


Photo Credit: AlphaGirlReviews.com