Salvation of a Saint (Detective Galileo Series)

Tác giả: Keigo Higashino

Người dịch: conruoinho, Du Ca

Truyện được dịch từ bản tiếng Anh của Alexander O. Smith

Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả

Mục lục

123.13.2 – 4


Chương 4

Sau khi hai người trinh thám tự giới thiệu, câu đầu tiên Mashiba Ayane hỏi là về thi thể của chồng mình.

“Tòa đã ra lệnh xét nghiệm tử thi,” Kusanagi giải thích. “Tôi không chắc chính xác ngay thời điểm này thì thi thể đang ở đâu, nhưng trong vòng hôm nay tôi sẽ kiểm tra và báo cho cô biết.”

“Vậy là tôi sẽ không thể nhìn thấy anh ấy.” Ayane chớp mắt. Đôi mắt cô trũng xuống, làn da cô nhám rụi; cô đang cố kiềm nén nước mắt mình.

Tôi cho rằng cô ấy chẳng thể chợp mắt tí nào từ khi cú điện thoại ấy gọi đến. “Khi họ xong, chúng tôi sẽ trả thi thể lại sớm nhất khi có thể.” Lạ lùng thay, Kusanagi thấy những lời mình nói văng vẳng bên tai nghe thật nặng nề. Anh chưa bao giờ thấy hoàn toàn thư thả khi nói chuyện với thân nhân, nhưng vì lý do nào đó, lần này cảm giác hoàn toàn khác. Mọi thứ khó khăn hơn bình thường.

“Cảm ơn,” Ayane trả lời.

Giọng của cô khá trầm so với phụ nữ – những tính từ như gợi cảmquyến rũ xuất hiện trong đầu anh.

“Chúng tôi muốn nói chuyện với cô một lát ở Sở Cảnh sát thành phố Meguro, nếu được?”

“Ồ vâng. Họ đã báo với tôi qua điện thoại rồi.”

“Vậy thì tốt rồi. Nếu như cô đã sẵn sàng thì chúng ta ra xe đi.”

Kusanagi giúp cô ấy ngồi vào ghế sau của chiếc SUV của Utsumi, rồi leo lên vị trí cạnh tài xế.

“Họ gặp chút vấn đề xác định vị trí của của cô tối qua. Họ đã liên lạc với cô ở đâu thế?” anh quay lại đằng sau hỏi cô.

“Tôi ở một suối nước nóng ngay gần quê tôi – tôi đến đó cùng với một người bạn cũ. Tôi e là mình đã tắt điện thoại nên tôi không thể nghe nó reo. Tôi chỉ đọc được tin nhắn ngay trước khi tôi chuẩn bị đi ngủ.” Cô ngừng lại, thở dài. “Ban đầu, tôi nghĩ đại loại như mấy trò nhá máy nghịch ngợm – ý tôi là, ai lại đi nghĩ đó là cuộc gọi của cảnh sát cơ chứ?”

“Ừm những chuyện như thế này thường xảy ra đột ngột mà,” Kusanagi tán đồng.

“Đúng vậy,” cô nói. “Chuyện là thế nào? Không ai nói gì với tôi cả, ngoại trừ việc anh ấy đã…” Giọng của Ayane nghẹn ngào, và Kusanagi cảm thấy thắt ruột. Anh biết câu hỏi mà cô ấy muốn thốt ra cũng như câu trả lời mà cô ấy sợ phải nghe thấy.

“Họ đã nói gì với cô qua điện thoại?” Anh hỏi.

“Họ chỉ báo là chồng tôi đã mất, và có một số nghi vấn liên quan đến nguyên nhân của cái chết, vì thế sẽ có một cuộc điều tra của cảnh sát. Chỉ thế thôi.”

Đó là tất cả những gì mà cảnh sát có thể nói với cô qua điện thoại. Kusanagi cảm thấy một sự khó chịu nơi lồng ngực như khi anh hình dung lại cái đêm mà cô ấy phải nghe tin tức, và cũng giống như khi cô ấy bước lên máy bay vào sáng hôm đó. “Chồng cô đã chết tại nhà.” Anh đã nói với cô như thế. “Nguyên nhân cái chết vẫn chưa xác định, nhưng không có những tổn thương nào rõ rệt. Hiromi Wakayama phát hiện ra anh ấy đã nằm bất động trong phòng khách.”

“Hiromi…” Kusanagi cảm thấy hơi thở khó nhọc của Ayane hơn là nghe thấy.

Kusanagi nhìn qua phía Utsumi đang ngồi ở ghế tài. Ánh mắt họ giao nhau trong tích tắc.

Chúng ta đang nghĩ giống nhau. Kusanagi hiểu được. Chưa tới 12 giờ đồng hồ kể từ khi họ thảo luận về khả năng của mối quan hệ giữa Hiromi Wakayama và Yoshitaka Mashiba. Theo như anh biết thì cô Wakayama từng là học trò cưng của Ayane. Nếu như họ có thói quen mời cô ấy tham gia vào bữa tiệc gia đình, thì cô ấy cũng đã là một người bạn của gia đình rồi. Nếu cô ấy ngủ với chống của Ayane, thì đó sẽ là một trường hợp nuôi ong tay áo.

Câu hỏi là liệu Ayane có nhận biết được chuyện gì đang diễn ra hay không. Họ không thể giả định rằng, chỉ vì cô ấy quá thân thiết với người học việc của mình thì cô ấy phải biết. Thực tình mà nói, Kusanagi đã chứng kiến vài trường hợp hoàn toàn ngược lại tức là người ta không biết vì họ quá gần gũi.

 “Chồng cô có đang bị bệnh tật gì không?” anh hỏi.

Ayane lắc đầu. “Theo như tôi biết là không. Anh ấy đã kiểm tra sức khỏe định kỳ và không có vấn đề gì cả. Thậm chí anh ấy còn không uống nhiều rượu nữa là.”

“Vậy trước đây anh ấy chưa bao giờ bị ngất xỉu?”

“Không. Không hề. Tôi chỉ không thể tưởng tượng nổi chuyện đang xảy ra.” Ayane hai tay ôm đầu, như thể đang cố gắng ngăn lại một cơn đau đầu.

Kusanagi quyết định hẳn còn sớm để đưa ra ý kiến về sự đầu độc. Thực tế, trước khi họ nắm được bản báo cáo khám nghiệm tử thi trong tay, thì tốt nhất là không nên đề cập đến các khả năng là tự tử hay sát hại.

“Bởi vì tình huống không bình thường nên chúng tôi phải ghi nhận lại mọi chi tiết ở nơi phát hiện ra thi thể – để xem xét xem liệu nó có phải là một hiện trường tội phạm hay không. Chúng tôi đã hoàn tất một phần vào tối qua cùng sự giúp đỡ của cô Wakayama rồi. Chúng tôi vẫn muốn có sự trợ giúp của cô hơn, đương nhiên rồi.” anh nói.

“Vâng, phía cảnh sát đã có đề cập đến vấn đề này qua điện thoại rồi ạ.”

“Vậy cô có thường về Sapporo không?”

Ayane lắc đầu. “Đó là chuyến đi đầu tiên của tôi kể từ ngày kết hôn.”

“Cha mẹ cô sống ở đó à? Mọi chuyện ổn cả chứ?”

“Cha tôi không khỏe lắm, vì thế tôi nghĩ đã đến lúc về thăm ông. Tất nhiên là khi tôi đến ông có vẻ khỏe hơn nhiều so với tôi nghĩ, thế là tôi đến suối nước nóng.”

Kusanagi gật đầu. “Và sao cô lại đưa chìa khóa của mình cho cô Wakayama?”

“Tôi nghĩ là nó sẽ thuận tiện phòng trường hợp có gì xảy ra khi tôi vắng nhà. Cô ấy giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc, và tôi có giữ nhiều nguyên vật liệu cùng những mẫu đã hoàn thành ở nhà nên khi cần thì cô ấy có thể sử dụng chúng ở lớp học.”

“Cô Wakayama có kể với chúng tôi rằng cô ấy lo lắng cho chồng của cô và, khi thấy anh ấy không trả lời điện thoại, cô ấy đã tới tận nơi để chắc chắn là mọi thứ vẫn ổn. Tôi đang muốn biết” – vị thám tử chọn lựa từ ngữ một cách cẩn thận – “liệu có khi nào đó cô đã đặc biệt nhờ cô ấy tới kiểm tra anh ấy không?”

 Ayane hơi cau mày. “Tôi nghĩ là không, nhưng có thể tôi đã làm gì đó khiến cô ấy hiểu nhầm như thế. Cô ấy luôn rất chu toàn, và đây là lần đầu tôi để anh ấy ở nhà một mình kể từ khi chúng tôi kết hôn… Tôi đã…” Cô dừng lại một chút trước khi nói tiếp: “Liệu tôi có sai lầm khi giao chìa khóa nhà cho cô ấy hay không?”

“Không, không hề. Tôi chỉ muốn xác nhận lại điều mà cô Wakayama đã nói với chúng tôi ngày hôm qua mà thôi.”

Ayane chôn mặt vào hai bàn tay. “Tôi thật không thể tin được chuyện này. Anh ấy vẫn khỏe mạnh, hoàn toàn khỏe mạnh mà. Chúng tôi vừa có vài người bạn tới chơi vào đêm thứ Sáu nữa. Anh ấy đã… anh ấy đã rất vui vẻ.” Giọng nói cô run run lên.

“Tôi biết việc này quả là khó khăn,” Kusanagi nói một cách từ tốn. “Và tôi rất xin lỗi nhưng tôi phải hỏi thêm một số câu nữa, vậy… bữa tiệc hôm thứ Sáu… gồm những ai?”

“Một người bạn thời đại học của chồng tôi cùng vợ của anh ấy.” Cô đưa cho anh tên của Tatsuhiko và Yukiko Ikai. Sau đó, Ayane để hai tay vào lòng, gương mặt cô trở nên kiên định. “Tôi có một yêu cầu.”

“Được,” Kusanagi nói. “Bất cứ điều gì.”

“Chúng ta đang đến thẳng Sở Cảnh sát đúng không?”

“Cô cần làm chuyện gì à?”

“Tôi muốn nhìn ngôi nhà trước, nếu có thể. Tôi muốn biết nơi anh ấy đã… tôi muốn biết anh ấy mất như thế nào. Nếu như được phép?”

Kusanagi nhìn Utsumi lần nữa. Lần này thì ánh mắt họ không chạm nhau. Vị thám tử trẻ tuổi có vẻ đang tập trung vào đoạn đường phía trước một cách chăm chú.

“Tôi phải hỏi ý kiến của đội trưởng đã,” Kusanagi nói, móc điện thoại ra khỏi túi anh ấy.

Mamiya trả lời, và Kusanagi nhắc lại yêu cầu. Anh ấy nghe đội trưởng lầm bầm một lát rồi nói: “Được…

“Thực tế thì tình hình có chút thay đổi. Thậm chí tốt hơn là ta sẽ nói chuyện với cô ấy ngay tại hiện trường. Tụi tôi sẽ gặp cậu ở nhà đó.”

“Tình hình thay đổi như thế nào?” Kusanagi hỏi.

Ngừng một lát. “Tôi sẽ nói với cậu sau.”

“Được.” Kusanagi kết thúc cuộc gọi và quay lại nhìn Ayane. “Chúng ta sẽ đưa cô về nhà.”

Cô ấy nói nhỏ: “Cảm ơn.”

Kusanagi hướng tầm mắt trở lại con đường. Một lát sau anh nghe thấy Ayane đang gọi điện thoại cho ai đó.

“Xin chào, Hiromi à? Là cô đây.”

Kusanagi trở nên căng thẳng. Anh không nghĩ là cô sẽ gọi cho bất kỳ ai, chứ đừng nói là cô Wakayama – nhưng anh không thể yêu cầu cô ngưng cuộc gọi.

“… Cô biết, cô biết,” Ayane đang nói. “Hiện cô đang ở cùng với cảnh sát. Tụi cô đang về nhà. Ừm, cô không thể tưởng tượng được điều em đã trải qua, Hiromi à.”

Trí óc của Kusanagi đang chạy nhanh như nhịp tim của anh. Trong suốt cuộc đời mình, anh cũng không thể hình dung cô Wakayama trả lời cú điện thoại này như thế nào nữa. Anh mường tượng sự suy sụp và nỗi đau mất đi người tình của cô ấy, có thể nói là tụt dốc không phanh. Nếu đúng như vậy, thì anh có một ý tưởng khá là hay ho để xem Ayane sẽ phản ứng như thế nào.

“… Họ cũng đã nói với cô như thế. Em ổn chứ? Hãy nói với cô là em đang ăn… Ừ, thế thì tốt. Em biết đấy, nếu không khó khăn lắm, thì em có nghĩ em nên đến đây chút không? Cô thực sự muốn trò chuyện cùng em.”

Kusanagi cũng không nghĩ là cô ấy lại đi mời cô Wakayama đến nhà luôn. Từ nửa cuộc đối thoại sau, nghe có vẻ như người phụ nữ trẻ đang gắng giữ sự điềm tĩnh của mình.

“Cô Wakayama sẽ tham gia cùng chúng ta à?”

“Vâng. Ôi! Tôi hy vọng là chuyện đó được chứ ạ?”

“Được thôi. Cô ấy là người đã phát hiện ra anh ấy mà, có thể tốt nhất là cô nên nghe chuyện đó trực tiếp từ cô ấy,” viên thám tử nói, trong lòng thì đang hí hửng không yên. Một mặt, anh quan tâm, là vì tò mò, muốn xem xem người tình của người chồng sẽ miêu tả việc phát hiện thi thể anh ta cho người vợ như thế nào. Mặt khác, anh mong đợi để quan sát Ayane một cách tỉ mỉ, để anh có thể xác định liệu cô ấy có biết mối quan hệ bất chính của chồng mình hay không.

Họ rời khỏi đường cao tốc rẽ vào đường dân sinh khi họ tới gần nhà Mashiba. Utsumi có vẻ biết đường mà không cần kiểm tra – có lẽ cô ấy đã ghi nó vào bộ nhớ.

Họ đến nhà thì thấy đội trưởng Mamiya đang đợi họ ngay trước cổng cùng với Kishitani.

Họ bước ra khỏi xe và đi về phía hai vị thám tử, Kusanagi giới thiệu Ayane.

“Tôi rất tiếc về sự mất mát của cô,” Mamiya nói. Ông ấy quay sang Kusanagi. “Cậu đã nói các chi tiết cho cô ấy chưa?”

“Đại khái rồi ạ.”

Mamiya trao cho Ayane một cái nhìn thương cảm. “Như cô có thể hiểu là chúng tôi có nhiều câu hỏi cho cô. Tôi rất xin lỗi khi buộc cô phải trải qua chuyện này khi cô chỉ vừa mới về tới nhà.”

“Tôi chịu được.”

“Chúng ta nên vào trong đi thôi. Kishitani, chìa khóa.”

Kishitani lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi anh ta và đưa nó cho Ayane, cô ấy lúng túng nhận lấy nó.

Cô dùng chìa khóa để mở cửa và bước vào trong. Những người khác cũng theo sau, còn Kusanagi thì ở sau cùng, tay cầm hành lý của người góa phụ.

Bên trong, Ayane hỏi: “Anh ấy nằm ở đâu?”

“Lối này,” Mamiya nói, bước xuống tiền sảnh.

Băng vẫn còn dính trên sàn nhà trong phòng khách. Ayane thấy vạch kẽ và dừng lại, tay che miệng.

“Theo như cô Wakayama nói, thì anh ấy đã nằm ở đây, trên sàn nhà khi cô ấy vào,” Mamiya giải thích.

Ayane lắc đầu, rồi chân cô ấy oằn xuống và ngã quỳ trên đầu gối. Kusanagi thấy vai cô đang run lên, và như đang nấc lên nức nở. Rồi cô lấy lại nhịp thở và hỏi nhỏ: “Chuyện xảy ra khoảng mấy giờ?”

“Tầm tám giờ khi cô ấy thấy anh ấy,” Mamiya trả lời.

“Tám giờ… lúc ấy anh ấy đang làm gì?”

“Hình như đang uống cà phê. Chúng tôi đã lau sạch nó rồi nhưng có tách cà phê trên sàn nhà, và một ít cà phê bị sánh ra ngoài.”

“Cà phê…” cô nhìn lên. “Anh ấy tự pha cà phê à?”

“Xin lỗi?” Kusanagi hỏi.

Ayane lắc đầu. “Chỉ là, anh ấy không có làm chuyện đó. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy tự tay pha cà phê cả.”

Kusanagi chú ý thấy chân mày Mamiya giật giật.

“Anh ấy không bao giờ pha cà phê à?” Đội trưởng hỏi.

“Phải, tôi biết anh ấy đã quen thế từ trước khi chúng tôi lấy nhau rồi.Nhưng về sau anh ấy có một cái máy pha cà phê.”

“Và giờ cô không có cái nào?”

“Không. Tôi không cần nó nên tôi đã vứt đi rồi. Tôi sử dụng tách cà phê để pha.”

Một tia sáng khó hiểu lóe lên trong mắt Mamiya. Ông ấy nói: “Thưa cô, tôi không thể nói bất cứ điều gì chắc chắn khi chưa có kết quả khám nghiệm tử thi, nhưng có vẻ như chồng cô đã bị trúng độc.”

Gương mặt Ayane đờ đẫn trong phút chốc rồi mở to mắt ngạc nhiên. “Trúng độc? Giống như ngộ độc thực phẩm?”

“Không. Một chất độc cực mạnh đã được tìm thấy trong phần cà phê ở hiện trường – tuy nhiên chúng tôi vẫn chưa biết chính xác là loại chất độc nào. Chính vì vậy mà cái chết của chồng cô không phải do bởi bệnh tật hay chỉ là một tai nạn đơn thuần.”

Ayane lần nữa lấy tay che miệng lại, mắt chớp liên hồi. Trước đó đôi mắt cô ấy cũng đỏ hoe hơn.

“Tại sao anh ấy… Làm sao chuyện đó có thể xảy ra chứ?”

“Chúng tôi không biết. Đó là lý do tôi muốn hỏi cô liệu cô có biết gì không.”

Hình như đây chính là vấn đề mà Mamiya đã nói đến tình hình đã thay đổi lúc nãy, Kusanagi nghĩ. Bây giờ điều đó có nghĩa là đội trưởng đã đích thân ra tay.

Ayane ấn ấn các ngón tay vào trán rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần nhất. “Không. Tôi không biết gì cả.”

“Lần cuối cùng cô trò chuyện cùng chồng là khi nào?” Mamiya hỏi.

“Sáng hôm thứ Bảy. Chúng tôi cùng nhau rời khỏi nhà để đến sân bay.”

“Vào lúc ấy, cô có nhận thấy bất kỳ điều gì bất thường ở anh ấy, hoặc trong cách cư xử của anh ấy không? Dù là chi tiết nhỏ nhất cũng có thể giúp ích cho chúng tôi.”

Ayane vẫn ngồi im một lúc, như thể đang thầm nhớ lại; rồi cô lắc đầu một cách kiên quyết. “Không, tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì.”

Không có gì lạ, Kusanagi nghĩ. Phải chịu đựng cú sốc về cái chết của chồng, mà chỉ được biết rằng cái chết của anh ấy lại là một tình huống đầy nghi vấn – rồi lại bị giáng thêm một cú rằng anh ấy bị đầu độc…

“Đội trưởng à, có lẽ chúng ta nên để cô ấy nghỉ ngơi chút đi,” Kusanagi nói. “Cô ấy có lẽ cũng đã mệt mỏi sau chuyến bay từ Sapporo rồi.”

“Ừ, cậu nói cũng đúng.”

“Không, tôi ổn,” Ayane nói, ngồi ngay ngắn lại. “Chỉ là, nếu tôi có thể thay đồ thì sẽ dễ chịu hơn. Tôi đã không được thay đồ từ tối qua rồi.” Cô ấy đang mặc một bộ quần áo tối màu.

“Từ tối qua?” Kusanagi hỏi.

“Vâng, khi đó tôi chỉ mong là trở về Tokyo sớm hơn nên tôi đã mặc sẵn đồ cho chuyến đi từ sớm.”

“Vậy cô cũng không ngủ gì luôn?”
“Tôi không thể dù tôi đã cố.”

“Chà, không được rồi,” Mamiya nói. “Cô nên nghỉ tí trước khi chúng ta bắt đầu nha.”

“Không, tôi ổn mà. Tôi sẽ thay đồ rồi xuống ngay,” Ayane nói rồi đứng lên.

Kusanagi nhìn cô ấy rời khỏi căn phòng, rồi quay sang Mamiya. “Vậy chúng ta đã biết gì về chất độc?”

Mamiya gật đầu. “Có dấu vết của chất axit aseno[1] trong cà phê.”

Kusanagi trợn mắt. “Axit Aseno? Giống như vụ ngộ độc món cà ri ở trường học đó à?”

“Đội giám định pháp y nghĩ là hợp chất đặc biệt được sử dụng ở đây là Natri asenit[2]. Từ phần còn đọng lại trong cà phê cho thấy anh Mashiba đã uống với một liều lượng gây chết người. Trước chiều nay chúng ta sẽ có kết quả khám nghiệm tử thi chính xác hơn, nhưng ngộ độc axit asenơ phù hợp với tình trạng thi thể khi được phát hiện.”

 Kusanagi gật đầu rồi thở dài. Vậy là khả năng này biến nghi vấn chết do tai nạn nhanh chóng bị gạt bỏ.

“Nhưng nếu như đúng là anh Mashiba không bao giờ tự pha cà phê thì ai là người đã pha cái tách kia?” Mamiya nói, chủ yếu là tự nói với bản thân nhưng mà cũng đủ lớn để mọi người đều có thể nghe được.

Utsumi bất ngờ lên tiếng: “Em nghĩ là anh ấy tự pha đó.”

“Sao em biết thế?” Mamiya hỏi.

“Bởi vì chúng ta có một nhân chứng đã nói anh ấy đã tự pha,” Utsumi tiếp tục, sau khi nhìn về phía Kusanagi. “Là cô Wakayama.”

“Ờ phải ha, cô ấy đã nói gì về cà phê nhỉ?” Kusanagi nhớ lại về cuộc đối thoại ngày hôm qua.

“Nhớ mấy cái đĩa không? Em đã hỏi cô ấy là không biết anh Mashiba không có thói quen sử dụng đĩa khi uống cà phê không. Cô Wakayama đã cho biết là cô ấy không nghĩ anh ấy đã sử dụng đĩa khi uống cà phê một mình.”

“Điều mà em đề cập đến tôi đã tình cờ nghe được cuộc đối thoại đó,” Mamiya nói, gật gật đầu. “Vậy câu hỏi bây giờ là, giả sử cô Wakayama không bịa đặt thì làm sao một người học việc của người vợ lại biết được vài thứ về người chống mà ngay cả người vợ cũng không biết?”

“Có chuyện tôi nên kể với anh,” Kusanagi nói, nghiêng về phía Mamiya để nói nhỏ nghi vấn của họ về mối quan hệ trên mức bình thường giữa Hiromi Wakayama với Yoshitaka Mashiba.

Mamiya đảo mắt qua lại giữa hai cấp dưới của mình, rồi ông nhe răng cười. “Cả hai người cũng nghĩ thế à?”

“Gì, anh cũng biết à đội trưởng?” Kusanagi nhướng mày.

“Khi nào hai người lão làng như tôi thì các người sẽ tinh mắt thôi. Tôi đã khá chắc chắn vài chuyện từ hôm qua rồi.” Mamiya gõ gõ ngón tay lên đầu mình.

“Ừm, vậy có ai chịu khó giải thích chuyện gì đang diễn ra không?” Kishitani hỏi.

“Tôi sẽ kể cho cậu sau,” Mamiya nói, quay sang Kusanagi. “Không ai được nói bất kỳ điều gì trước mặt người vợ nhé, nhất trí?”

Kusanagi và Utsumi gật đầu.

“Vậy chất độc là trong phần cà phê trên sàn nhà à?” Kusanagi hỏi.

“Và cũng ở chỗ khác nữa.”

“Nói em nghe với.”

“Miếng giấy lọc cà phê vẫn còn trong phin cà phê. Cụ thể là trong bã cà phê đã được sử dụng.”

“Vậy là họ đã trộn chất độc vào trong cà phê khi pha à?” Kishitani hỏi.

“Đó là một khả năng. Còn một khả năng khác cũng cần xem xét, tuy nhiên,” Mamiya nói, giơ một ngón tay lên.

“Họ có thể đã trộn chất độc vào bột cà phê từ trước đó rồi.” Utsumi nói.

Mamiya ngoác miệng cười với cô ấy. “Chính xác. Bột cà phê trong tủ lạnh. Pháp y không thể tìm thấy gì trong mấy cái túi, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không có ở đó. Có thể chỉ có lượng chất độc vừa đủ ở lớp trên cùng để anh ấy múc ra ngoài cùng với cà phê mà thôi.”

“Thế thì cà phê bị tẩm độc khi nào?” Kusanagi hỏi.

“Không biết được. Pháp y đã banh hết mớ giấy lọc đã qua sử dụng ra khỏi sọt rác rồi nhưng vẫn không tìm thấy chất độc nào trong đó cả. Không phải là tôi mong mỏi tìm được gì trong mớ đó, bởi vì điều đó có nghĩa là có ai đó đã sử dụng miếng giấy lọc cà phê đã bị tẩm độc và chúng ta sẽ có thêm một thi thể khác nữa.”

“Có một tách cà phê chưa được rửa trong bồn rửa bát,” Utsumi nói. “Em muốn biết tách cà phê đó được uống lúc nào. Với nữa, ai là người đã uống nó.”

Mamiya liếm liếm môi. “Chúng ta đã xác định được rồi. Dấu vân tay khớp với hai người. Một là Yoshitaka Mashiba, và người còn lại chính là người mà hai người đang nghĩ đấy.”

Kusanagi và Utsumi nhìn nhau. Có vẻ như giả thuyết của họ đã có bằng chứng củng cố rồi.

“Đội trưởng, tôi nên nhắc là chúng ta đang đợi cô Wakayama sẽ đến đây bất kỳ lúc nào,” Kusanagi nói và kể cho ông ấy nghe về cú điện thoại trên xe lúc nãy.

Một vết nhăn xuất hiện giữa đôi mày của Mamiya. Ông gật đầu. “Nghe có vẻ như là một cơ hội nhỉ. Tới lúc đó cậu có thể hỏi cô ấy đã uống cà phê đó khi nào nha. Và phải chi tiết cụ thể nhá. Không phải cái kiểu vớ va vớ vẩn ‘Ôi, một ngày nào đó’ đâu nhé.”

“Anh đừng lo,” Kusanagi đáp lại.

Cả bốn người rơi vào im lặng khi nghe tiếng bước chân trên cầu thang.

“Cảm ơn vì đã đợi tôi,” Ayane nói khi cô vào tới phòng khách. Cô đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh sáng cùng với chiếc quần dài màu đen. Trông cô không hẳn tái như khi vừa xuống máy bay, chắc có thể do cô đã dặm chút phấn.

“Nếu cô chắc chắn mình không mệt thì chúng tôi muốn hỏi cô thêm vài câu nữa,” Mamiya lên tiếng.

“Đương nhiên rồi. Tôi có thể giúp gì được cho các anh?”

“Mời cô ngồi đi đã.” Đội trưởng chỉ tay về phía chiếc sô pha.

Ayane ngồi xuống, ánh nhìn cô hướng về phía khu vườn bên kia cánh cửa kính trượt.

“Nhìn chúng mà xem, héo hết cả rồi,” cô nói. “Tôi đã bảo chồng tôi là nhớ tưới nước cho chúng, vậy mà anh ấy có bao giờ để tâm tới hoa hòe gì đâu. Tôi nên biết mới phải chứ.”

Kusanagi cùng cô ấy nhìn vào khu vườn. Những bông hoa với những màu sắc khác nhau đang nở hoa trong mấy cái chậu tròn và chậu dài hình chữ nhật.

“Tôi xin lỗi,” Ayane nói, nhỏm người dậy khỏi sô pha. “Tôi có thể tưới chúng được không? Tôi không nghĩ mình có thể tập trung vào cái khác được.”

Mamiya trông có vẻ thoáng chút ngạc nhiên rồi mỉm cười. “Tất nhiên rồi. Chúng tôi cũng không gấp.”

Cô ấy đứng lên và nhưng không đi qua cửa kính mà là đi vào trong bếp. Kusanagi liếc nhìn phía sau cô và thấy cô ấy đang xả đầy cái xô đựng nước.

“Cô không có vòi nước trong vườn à?” anh hỏi.

Ayane nhìn quanh rồi mỉm cười. “Đây là dành cho những bông hoa trên ban công,” cô nói. “Tầng hai không có bồn rửa bát.”

“Ồ đúng rồi.” Kusanagi nhớ lại, anh đã trông thấy Utsumi đang tìm kiếm chỗ mấy cây trông trong chậu trên ban công tầng hai vào hôm qua.

Cái xô đầy nước có vẻ nặng nên Kusanagi đề nghị để anh xách giúp.

“Được mà, tôi làm được.”

“Không, thực đấy, cô cho phép tôi,” vị thám tử cố nài. “Lên cầu thang ở đây đúng không?”

“Cảm ơn anh,” Ayane nói nhỏ quá nên anh gần như không nghe thấy giọng cô.

Phòng ngủ của chủ nhà không lớn như phòng khách dưới lầu, nhưng cũng coi là lớn. Một tấm thảm ghép nhiều mảnh vải được treo phía đầu giường ngủ. Kusanagi thấy mắt mình đang bị thu hút bởi nhóm màu sắc sặc sỡ.

“Cái này là của cô à?”

“Vâng ạ, tôi làm cũng khá lâu rồi.”

“Thật sự là ấn tượng đó. Có lẽ là tôi hơi ngốc nhưng khi tôi nghe đến từ ‘ghép vải’ là tôi chỉ hình dung cái gì đó đơn giản, giống như việc thêu thùa. Nhưng còn cái này, là cả một nghệ thuật luôn.”

“Tôi thích nghĩ về nó như một nghệ thuật ứng dụng. Ghép vải là làm những thứ để sử dụng trong cuộc sống thường nhật của chúng ta. Vậy sao không làm cho các vật dụng hằng ngày trông đẹp lên?”

“Cô quả là có năng khiếu. Tôi chỉ có thể nghĩ là công việc này tốn bộn thời gian.”

“Đúng là tốn nhiều thời gian, và chắc chắn là một sự kiên nhẫn đáng kể. Nhưng mà khi làm chúng thì mình sẽ cảm thấy vui vẻ. Thực tế, nếu như anh không vui vẻ gì khi làm việc đó, thì sản phẩm anh làm ra cũng không tạo được cảm giác vui vẻ cho người xem.

Kusanagi gật đồng tán thành, nhìn lại tấm thảm treo trên tường. Mặc dù nếu chỉ nhìn thoáng qua thì các sắc màu được ghép lại một cách ngẫu nhiên tùy ý, nhưng anh có thể hình dung được sự tỉ mẩn chăm chút của người làm trong trò chơi các đường cong cong và sắp xếp các mảnh ghép lại với nhau, nghĩ tới điều đó làm cho anh nở nụ cười trên môi.

Ban công chạy dọc theo chiều dài của căn phòng và cũng khá là rộng rãi, mặc dù đám chậu cây đã được xếp sát vào nhau nhưng ngay cả một người cũng không dễ dàng đi qua được.

Ayane cầm lấy một cái lon nhôm rỗng được đặt ở góc ban công. “Ở đây không được gọn gàng ngăn nắp nhỉ?” cô nói, chỉ nó về vị trí mà Kusanagi sẽ đợi bên cánh cửa kính trượt.

Đáy lon đã được đục nhiều lỗ nhỏ và cô lấy cái lon ấy múc nước ra khỏi cái xô rồi giữ cái lon bên trên các chậu cây, để nước chảy thành dòng nhỏ qua mấy cái lỗ như một vòi tắm hoa sen.

“Ha! Một cái bình tưới nước tự chế.”

“Đúng vậy ạ. Dùng cái bình tưới nước thật để múc nước ra khỏi xô thì hơi khó, nên tôi đã lấy cái dùi để đục lỗ cái lon nước ngọt này đấy.”

“Sáng kiến.”

“Vậy à? Tất nhiên là anh ấy không bao giờ có thể hiểu vì sao tôi còn bận tâm mang hoa lên tận đây ngay từ đầu…” Gương mặt Ayane trở nên căng thẳng và ngồi xổm xuống. Nước từ cái lon đang chảy xuống trên đôi dép lê của cô ấy.

“Anh Mashiba?” Kusanagi hỏi.

“Tôi xin lỗi. Tôi… tôi vẫn không thể tin là anh ấy đã mất.”

“Tôi hiểu mà.”

“Chúng tôi chỉ vừa mới kết hôn có một năm. Một năm. Tôi cũng vừa mới quen với cuộc sống mới… bắt đầu khám phá những điều mới mẻ của cuộc sống vợ chồng. Anh ấy thích ăn gì, uống gì… Chúng tôi cũng đã lên kế hoạch rất nhiều thứ nữa.”

Kusanagi quan sát cô, một tay cô ôm mặt, đầu cô cúi xuống. Anh không thể nghĩ ra được gì để nói. Những bông hoa tươi sáng bỗng trở nên lạc lõng xung quanh cô ấy.

“Xin lỗi,” cô thì thầm. “Tôi biết là tôi sẽ không giúp được gì nhiều cho các anh nếu cứ như thế này. Tôi nên… Tôi cần phải mạnh mẽ lên.”

“Chúng ta có thể trở lại để hỏi cô vào một ngày khác,” Kusanagi nói mà không hề suy nghĩ. Rồi ngay lập tức, anh hình dung ra ánh mắt cùng với khuôn mặt nhăn nhó của Mamiya trong đầu.

“Không, ổn rồi. Chính tôi cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ không thể hiểu nổi. Tại sao anh ấy lại uống thuốc độc…?”

Cô bị chững lại khi nghe tiếng chuông cửa. Cô giật mình đứng lên và nhìn qua hàng rào ban công.

“Hiromi!” Cô gọi to, đưa tay vẫy nhẹ.

“Cô Wakayama tới à?” Kusanagi hỏi.

Ayane gật đầu rồi đi vào bên trong.

Kusanagi theo sau cô ấy xuống cầu thang. Utsumi đã ở phòng trước, chuẩn bị trả lời người nhấn chuông. Kusanagi bắt kịp cô ấy ở lối vào và thì thầm, “Là Hiromi Wakayama đó.”

Ayane bước qua họ để mở cửa. Hiromi Wakayama đang đứng bên ngoài.

“Hiromi, vào đi em,” Ayane nói, giọng cô nghèn nghẹn.

“Cô sao rồi, cô Mashiba?”

“Cô ổn. Cảm ơn…”

Ayane bước ra hẳn ngoài cửa và ôm chầm lấy người khách. Rồi bắt đầu khóc to lên, nức nở như một đứa trẻ.

[1] Axit asenơ: là một hợp chất hóa học có công thức là H3AsO3, được dùng trong thuốc diệt cỏ, thuốc trừ sâu và thuốc diệt chuột.

[2] Natri Asenit: Là một hợp chất hóa học có công thức NaAsO2. Là một chất diệt côn trùng.