Salvation of a Saint (Detective Galileo Series)

Tác giả: Keigo Higashino

Người dịch: conruoinho, Du Ca

Truyện được dịch từ bản tiếng Anh của Alexander O. Smith

Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả

Mục lục

123.13.24


Chương 5

Ayane buông Hiromi ra. “Cô xin lỗi,” cô thì thầm, lấy tay lau đi nước mắt. “Cô nghĩ là cô đã kiềm chế được, nhưng khi cô thấy em… Giờ thì cô ổn rồi. Xin lỗi em.”

Lòng Kusanagi thắt lại khi trông thấy người góa phụ cố gắng nở một nụ cười. Cô ấy cần được ở một mình.

“Em có thể giúp được gì không ạ?” Hiromi hỏi.

Ayane lắc đầu. “Chỉ cần em ở đây là đã đủ rồi. Và thật lòng mà nói, ngay lúc này cô chẳng thể suy nghĩ được bất cứ điều gì nữa. À mời em vào trong. Cô muốn nghe em kể lại chuyện gì đã xảy ra.”

“Thực ra, cô Mashiba,” Kusanagi bối rối chen ngang. “Chúng tôi cũng muốn nói chuyện với cô Wakayama đây. Đêm qua mọi việc hơi vội vã nên giờ chúng tôi cần bổ sung vài chỗ thiếu sót.”

Hiromi trông có vẻ lúng túng.

“Đừng lo, em cứ tự nhiên tham gia cùng chúng tôi,”Ayane nói.

Vị thám tử rủa thầm trong lòng. Cô ta hiểu lầm mất rồi. “Thực ra là chúng tôi cần nói chuyện với cô ấy trước, nếu như cô không phiền.”

Ayane chớp mắt. “Nhưng tôi cũng muốn nghe chuyện đã xảy ra. Đó là lý do vì sao tôi đã yêu cầu em ấy tới đây.”

“Cô Mashiba?” Mamiya tham gia vào. Kusanagi không biết vị đội trưởng của mình đã đứng sau lưng anh bao lâu rồi. “Tôi xin lỗi, nhưng cảnh sát có những thủ tục cần thiết phải tuân thủ. Liệu cô có thể để cho Thám tử Kusanagi nói chuyện với cô ấy trước…? Việc này chỉ là bổ sung vài chi tiết còn thiếu thôi, chỉ là công việc giấy tờ, nhưng nếu như chúng tôi không làm theo đúng quy tắc thì e là chúng tôi sẽ gặp phiền phức sau này nữa.”

Một kiểu từ chối khéo của cớm, Kusanagi thích thú nghĩ.

Ayane cau mày nói. “Được rồi. Vậy tôi sẽ ở đâu?”

“Cô có thể ở đây thưa cô Mashiba. Chúng tôi cũng muốn nói chuyện với cô nữa.” Xong Mamiya quay sang Kusanagi và Utsumi. “Hai người có thể tìm nơi nào đó yên tĩnh để nói chuyện với cô Wakayama không?”

“Tôi sẽ đi lấy xe.” Utsumi sải chân bước ra khỏi cửa.

 

Hai mươi phút sau, Kusanagi đang ngồi bên cạnh Utsumi ở một góc của nhà hàng phục vụ 24/24 giờ. Phía bên kia bàn, Hiromi Wakayama trông có vẻ căng thẳng.

“Tối qua cô có chợp mắt được chút nào không?” Vị thám tử lớn tuổi hơn hỏi sau khi nhấp một ngụm cà phê.

“Không nhiều ạ.”

“Tôi hiểu. Hẳn là cô đã bị sốc.” Và khóc nhiều nữa, nếu như Utsumi nói đúng. “Đâu phải ngày nào cô cũng thấy người chết đâu.” Đặc biệt là người tình của mình.

Hiromi cắn môi nhìn xuống bàn.

“Tôi hy vọng là chúng tôi có thể hỏi vài câu đã bỏ sót vào đêm hôm qua, nếu như cô không phiền?”

Hiromi hít sâu một hơi. “Tôi thật không biết gì hơn những điều tôi đã nói. Tôi không nghĩ là mình có thể trả lời thêm các câu hỏi khác như thế nào.”

“Có thể cô sẽ ngạc nhiên đấy. Mấy câu hỏi này không khó đâu. Có điều, miễn là cô sẵn lòng trả lời chúng một cách thành thật.”

Hiromi trừng mắt nhìn lên. “Tôi không nói dối.”

“Thế thì tốt. Vậy tôi muốn biết: Cô đã kể với chúng tôi rằng cô phát hiện ra thi thể anh Yoshitaka Mashiba vào lúc tám giờ tối qua, lần cuối cùng cô ở nhà của gia đình Mashiba trước lúc đó là ở bữa tiệc hôm thứ Sáu. Điều này đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Cô chắc chứ? Cô Wakayama, cú sốc khi thấy một ai đó chết có thể khiến cho trí nhớ của chúng ta bị rối rắm. Thử thư giãn và suy nghĩ cẩn thận hơn chút xem. Cô có chắc chắn là đã không tới thăm gia đình Mashiba từ lúc cô rời đi vào đêm thứ Sáu cho đến tối ngày hôm qua hay không?” Kusanagi quan sát khuôn mặt Hiromi.

Làn mi cô ấy run run. Sau một lúc im lặng, đôi môi cô hé mở. “Tại sao các người lại hỏi tôi chuyện này? Tại sao các người cứ hỏi tôi mãi khi tôi đã nói sự thật với các người rồi?”

Kusanagi cười nhẹ. “Nếu được thì hãy để tôi tiếp tục là người đặt câu hỏi. Cô có câu trả lời không?”

“Nhưng…”

“Cô cứ xem như đây chỉ là xác nhận lại thôi. Tôi đang hỏi lại cô vì tôi muốn cô cân nhắc thật kỹ câu trả lời của mình. Vì lỡ như sau này có xuất hiện một sự thiếu chính xác hoặc thiếu sót nào đó trong lời khai của cô với chúng tôi thì, quả thật khi ấy sẽ khó xử cho cả đôi bên.”

Hiromi mấp máy môi. Kusanagi hầu như có thể nghe thấy được các bánh răng đang quay cuồng trong đầu cô ấy khi cô ấy chạy các tính toán. Cô ta đang cân nhắc các khả năng để lời nói dối của mình không bị phát hiện, tự vấn xem liệu có nên thú nhận mọi việc tại đây và ngay lúc này hay không.

Cô vẫn giữ im lặng, cán cân của cô ấy không chịu nghiêng về bên nào cả. Kusanagi sắp mất hết kiên nhẫn rồi.

“Khi chúng tôi đến hiện trường vào hôm qua, trong bồn rửa bát đã có một tách cà phê và hai cái đĩa. Khi chúng tôi hỏi cô rằng liệu cô có biết tại sao không, thì cô đã nói là cô không biết. Thế mà giờ đây chúng tôi lại tìm thấy được dấu vân tay của cô trên tách cà phê. Vì vậy lẽ đương nhiên là tôi muốn biết cô đã chạm vào cái tách cà phê đó vào lúc nào?”

Đôi vai của Hiromi từ từ nâng lên và anh cảm nhận được nhịp thở của cô ấy.

“Có phải cô đã gặp Yoshitaka Mashiba hồi cuối tuần qua, đúng không…? Lúc anh ấy vẫn còn sống.”

Hiromi lấy hai tay ôm đầu, khuỷu tay chống lên bàn. Đang cố gắng tìm cách thoát thân à? Kusanagi tự tin rằng cô ả sẽ không thể thoát tội được, mặc cho cô ta có vòng vo quanh co bao nhiêu đi chăng nữa.

Cô gật đầu, mắt nhìn vào bàn tay đang đặt trên bàn. “Vâng. Tôi đã ở đó. Tôi xin lỗi.”

“Cô đã gặp anh Mashiba?”

Ngưng một lát rồi cô trả lời: “Vâng.”

“Khi nào?”

Câu trả lời của cô không đến ngay lập tức. Cô ta là một kẻ thua cuộc cay cú, Kusanagi cáu tiết nghĩ.

“Tôi có cần phải trả lời câu hỏi đó không?” Hiromi ngước nhìn lần nữa hai vị thám tử. “Việc này chẳng hề liên quan gì đến chuyện đã xảy ra cả. Thế này không phải là xâm phạm quyền riêng tư ư?”

Cô ta trông như sắp khóc đến nơi, nhưng đồng thời mắt cô cũng ánh lên sự giận dữ, sắc bén như lời nói cô ta vậy. Kusanagi nhớ lại những gì mà một thám tử khác đã từng nói với anh: mặc kệ trông cô nàng yếu đuối như thế nào, đừng bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của một người đàn bà dối trá.

Nhưng bọn họ không có thời gian để chơi trò này một cách cẩn thận, Kusanagi đành phải dụng tới lá bài tiếp theo của mình.

“Chúng tôi biết nguyên nhân cái chết,” anh nói một cách chậm rãi. “Anh Mashiba đã bị đầu độc.”

Hiromi rùng mình. “Hả?”

“Có dấu vết của chất độc được tìm thấy trong cà phê mà anh ta đã uống khi chết.”

Cô ta mở to mắt ngạc nhiên. “Tôi không – không thể nào!”

Kusanagi chồm tới trước một chút, nhìn thẳng vào mắt cô ấy. “Tại sao cô lại nói thế?”

“Bởi vì…”

“Bởi vì đã không có chuyện gì xảy ra khi cô uống cà phê cùng anh ta hôm trước đúng không?”

Cô chớp chớp mắt, rồi sau một thoáng xấu hổ, chầm chậm gật đầu.

“Vậy cô đã nắm được vấn đề của chúng ta rồi đấy, cô Makayama. Nếu như anh Mashiba tự bỏ chất độc vào tách của mình, thì đó là một chuyện – có thể là tự tử hoặc là một tai nạn. Nhưng mà khả năng của hai chuyện đó là cực kỳ thấp. Vậy nên chúng tôi hướng sự chú ý sang một kịch bản khác là có ai đó đã cố tình tẩm thuốc độc vào cà phê của anh Mashiba. Dấu vết của chất độc cũng đã được tìm thấy trong một miếng giấy lọc cà phê đã qua sử dụng. Nên phán đoán hợp lý nhất lúc này đây là có ai đó đã trộn chất độc vào hạt cà phê rang xay.”

Giờ thì Hiromi đã cực kỳ hoang mang rồi, cô ta lắc đầu. “Tôi không biết gì về chuyện đó cả.”

“Nhưng chắc chắn là ít ra cô có thể trả lời cho chúng tôi vài câu hỏi chứ? Việc vô cùng quan trọng mà chúng tôi muốn biết một cách chính xác là thời điểm cô đã dùng cà phê ở nhà Mashiba để chúng tôi có thể xác định được thời gian mà cà phê bị tẩm độc. Được không?”

Kusanagi ngồi thẳng lưng trên ghế của mình, bình tĩnh nhìn chăm chú vào người phụ nữ đối diện, hoàn toàn sẵn sàng ngồi đó trong im lặng miễn là cần thiết.

Hiromi che miệng lại bằng cả hai bàn tay. Ánh mắt thẩn thờ không còn tập trung nữa. Và rồi bất ngờ cô ấy nói: “Đó không phải tôi.”

“Hử?”

“Đó không phải tôi.” Giọng cô như van nài. Cô lắc lắc đầu. “Tôi không có tẩm độc vào cà phê. Thật đấy. Mong hai người hãy tin tôi.”

Kusanagi và Utsumi nhìn nhau.

Hiromi Wakayama là một nghi phạm, dĩ nhiên rồi, và là nghi phạm lớn nhất của họ lúc này. Cô ta có nhiều cơ hội để tẩm độc cà phê. Nếu như cô ta có quan hệ ngoài luồng với Yoshitaka Mashiba thì cũng dễ tưởng tượng sự rạn nứt giữa hai người sẽ tạo động cơ gây án. Đầu độc anh ta, rồi “phát hiện” thi thể, có thể chỉ đơn thuần là âm mưu ngụy trang vai trò của cô ta.

Tuy nhiên, trong vở diễn này, Kusanagi đã định sẽ tránh mọi định kiến, nhằm có được câu chuyện nguyên thủy nhất từ cô ta. Anh thận trọng lựa chọn từ ngữ để không nói bất kỳ điều gì có vẻ như một lời buộc tội. Điều duy nhất mà anh hỏi là thời điểm mà cô ấy đã dùng cà phê cùng với Yoshitaka Mashiba. Thế thì tại sao cô ta lại bất thình lình quả quyết mình vô tội như thế? Thực tế thì cô ta có phải là kẻ phạm tội hay không? Cô ta đã tua qua và đoán trước được tất cả sự việc này đang dẫn tới đâu ư?

“Chúng tôi không buộc tội cô đầu độc anh ấy,” Kusanagi nói, kèm theo một nụ cười lịch sự. “Như tôi đã nói đấy, điều duy nhất mà chúng tôi đang cố gắng là xác minh thời gian. Nếu như cô đã gặp và uống cà phê cùng anh Mashiba, thì cô có thể cho chúng tôi biết đó là khi nào không, ai đã pha cà phê, và chính xác như thế nào?”

Vẻ đau đớn xuất hiện trên gương mặt tái nhợt của cô. Kusanagi vẫn không thể biết chắc được cô ta chỉ đơn giản là do dự bởi chưa sẵn sàng thừa nhận có mối quan hệ này hay là có gì đó hơn thế nữa.

“Cô Wakayama?” Utsumi bất ngờ xen vào.

Hiromi giật mình nhìn lại.

“Chúng tôi đã chắc chắn về mối quan hệ của cô với anh Yoshitaka Mashiba rồi,” người thám tử trẻ tuổi nói tiếp bằng tất cả sự thờ ơ của một nhân viên chính phủ giải thích cách điền vào tờ đơn. “Cô có thể từ chối nếu muốn. Và khi đó, chúng tôi buộc phải đặt nhiều câu hỏi hơn để xác minh sự thật. Khi chúng tôi quyết tâm thì chúng tôi thường có thể đưa sự thật ra ánh sáng… nhưng mà một phần của quy trình đó chính là chúng tôi phải nói chuyện với rất nhiều người. Cô hiểu không?

“Tôi muốn cô cho ý kiến với những điều tôi vừa nói. Nếu như cô có thể thoải mái hợp tác với chúng tôi ngay bây giờ, thì chúng tôi có thể sẽ thận trọng hơn một chút với cuộc điều tra của mình. Ví dụ như cô muốn khai với chúng tôi chuyện gì nhưng không muốn chúng tôi tiết lộ với ai khác ngoài văn phòng chúng tôi chẳng hạn.”

Utsumi nhìn về phía Kusanagi và gật nhẹ đầu.

Có phải cái gật đầu ấy như một lời xin lỗi vì đã chuyển hướng cuộc nói chuyện không? Kusanagi tự hỏi.

Tuy nhiên, lời khuyên của cô ấy có vẻ như đã có tác động tới Hiromi. Chắc là nghe lời ấy từ một người phụ nữ có vẻ sẽ dễ chịu hơn. Cô ta ngẩng đầu lên một lát, rồi ngước mắt rồi chớp một cách chậm rãi, và hít một hơi. “Hai người hứa là sẽ giữ bí mật chứ?”

“Miễn là nó không liên quan trực tiếp đến vụ án thì chúng tôi sẽ giữ kín mọi thông tin cá nhân. Đó là quy chuẩn rồi,” Kusanagi giải thích rõ.

Hiromi gật đầu. “Vậy… như anh chị đã nghi ngờ, anh Mashiba và tôi đã có một… mối quan hệ đặc biệt. Bởi vậy nên tôi đã đến nhà anh ấy sớm hơn vào ngày cuối tuần.”

“Cô có thể nói chính xác thời gian của cuộc viếng thăm này không?”

“Là vào tối thứ Bảy. Khoảng hơn chín giờ một chút, tôi nghĩ vậy.”

Vậy là một cuộc hẹn hò bí mật trong khi người vợ đi vắng.

“Vậy cuộc hẹn này đã được lên lịch trước rồi?”

“Không. Anh ấy đã gọi cho tôi trong giờ làm việc – tôi đang dạy ở lớp ghép vải. Anh ấy đã gọi ngay khi giờ học sắp kết thúc. Anh ấy bảo tôi qua nhà.”

“Thế là cô đã đi, và chuyện gì xảy ra tiếp theo?”

Hiromi nghĩ một lúc rồi bằng sự quyết tâm, cô nhìn lại Kusanagi. “Tôi đã ở lại cả đêm và rời đi vào sáng hôm sau.”

Utsumi bắt đầu ghi chú. Kusanagi nhìn chăm chú vào Hiromi nhưng không thể đọc được bất kỳ điều gì từ nét mặt của cô ấy. Cô ấy đã nhận ra điều gì đó, anh ngẫm nghĩ, định sẽ hỏi cô ấy sau vậy.

“Hai người uống cà phê vào lúc nào?”

“Vào buổi sáng. Tôi pha. Cơ mà đêm hôm trước đó chúng tôi cũng dùng cà phê.”

“Vào tối thứ Bảy à? Vậy cô đã pha cà phê hai lần?”

“Vâng.”

“Cô cũng pha cà phê vào đêm hôm trước?”

“Không có. Khi tôi đến nơi thì anh Mashiba đã pha xong. Anh ấy rót ra một cốc cho cả hai chúng tôi uống,” Hiromi tiếp tục nói, mắt nhìn xuống bàn. “Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy tự mình pha cà phê. ‘Lâu rồi mới pha lại cà phê,’ anh ấy đã nói thế.”

“Nhưng đêm đó hai người đã không dùng đĩa đúng không?” Utsumi hỏi, nhìn lên từ cuốn sổ ghi chép.

“Không,” Hiromi xác nhận.

“Nhưng cô đã pha cà phê vào sáng hôm sau – tức là sáng hôm qua?” Kusanagi hỏi.

“Anh Mashiba pha cà phê hơi đậm nên sáng hôm đó anh ấy đã bảo tôi pha. Anh ấy đứng đó quan sát tôi làm.” Cô nhìn về phía Utsumi. “Lúc đó chúng tôi có sử dụng đĩa cho tách của mình. Đó chính là mấy cái ở trong bồn rửa bát.”

Kusanagi gật đầu. Đến đây câu chuyện của cô ấy đã được xác thực. “Chỉ để chắc chắn thôi, tôi muốn hỏi là liệu cà phê mà cô đã pha vào đêm thứ Bảy và sáng ngày Chủ Nhật có được lấy từ cà phê rang xay trong nhà anh ấy không?”

“Tôi nghĩ vậy. Ít nhất là khi tôi pha thì tôi đã dùng cà phê trong tủ lạnh. Tôi không biết về cà phê mà anh Mashiba đã uống vào tối thứ Bảy. Nhưng không lý gì anh ấy lại đi dùng bất cứ cái gì khác khi cà phê còn rất nhiều.”

“Trước tuần này, cô đã bao giờ pha cà phê ở nhà Mashiba chưa?”

“Ít khi lắm, chỉ khi nào cô Ayane nhờ tôi thôi. Cô ấy là người đã chỉ cho tôi cách pha mà không cần máy pha cà phê. Hôm qua tôi đã dùng cách đó.”

“Cô có chú ý thấy bất kỳ điều gì khác thường khi cô pha cà phê không? Như bịch cà phê đặt ở vị trí khác so với thường ngày? Hay nó có cùng nhãn hiệu hay không?”

Hiromi nhắm mắt lại rồi lắc đầu. “Tôi không nhớ có gì khác lạ cả. Nó vẫn ở đó như trước giờ.” Khi cô ấy mở mắt ra lần nữa thì đôi mắt ấy lại chứa chút gì đó tò mò. “Nhưng tôi không hiểu tại sao thời điểm tôi pha cà phê lại quan trọng như thế.”

“Tại sao vậy?”

“Ờ, bởi vì…” cô cúi mặt xuống, mắt nhìn vào họ. “Có phải không tìm thấy bất kỳ chất độc nào trong cà phê mà tôi đã pha đúng không? Vậy nếu như có ai đó tẩm độc cà phê, thì nó phải xảy ra sau khi tôi đã dùng cà phê để pha.”

“Đúng vậy, trừ khi có một mánh khóe nào ấy, tức là có người đã động tay động chân vào cà phê trước đó rồi.”

“Một mánh khóe?” Hiromi trông có vẻ không bị thuyết phục rồi. “Ừm, tôi đã không thấy điều gì bất thường so với thường ngày cả.”

“Cô đã uống cà phê vào buổi sáng hôm đó. Vậy sau đó thì cô làm gì?”

“Tôi rời khỏi nhà. Tôi có tiết dạy một lớp ghép vải tại trường Nghệ thuật ở Ikebukuro.”

“Lớp đó bắt đầu lúc mấy giờ?”

“À, có một lớp vào buổi sáng, học từ chín đến mười một giờ, và một lớp buổi chiều, từ ba đến sáu giờ.”

“Cô làm gì trong khoảng thời gian nghỉ giữa hai lớp đó?”

“Phần lớn thời gian là tôi dọn dẹp ở lớp đầu tiên, rồi ăn trưa, và chuẩn bị cho lớp tiếp theo.”

“Cô mang theo bữa trưa à?”

“Không thường xuyên. Hôm qua tôi đi ra ngoài ăn và ăn ở một quán mì sợi trong thương xá, nó gần…” cô nheo mắt nhớ lại. “Tôi nghĩ là cách trường học khoảng một giờ. Tôi không thể tới nhà anh Mashiba rồi quay về trường trong khoảng thời gian đó được.”

Kusanagi cười mỉm rồi lắc lắc tay. “Đừng lo lắng, chúng tôi không phải đang kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của cô. Theo như những gì cô kể với chúng tôi ngày hôm qua thì cô đã gọi cho anh Mashiba ngay khi lớp học kết thúc. Vậy cô có muốn sửa đổi gì lời khai đó nữa không?”

Hiromi cau mày và quay mặt đi. “Tôi đã gọi cho anh ấy. Đó chính là sự thật nhưng lý do của tôi có hơi khác một chút so với lý do tôi đã khai hôm qua.”

“Tôi tin là cô đã nói với chúng tôi rằng cô lo lắng không biết anh ta xoay xở làm sao khi vợ vắng nhà đúng không?”

“Thực ra khi tôi rời khỏi nhà vào buổi sáng hôm đó, anh ấy đã bảo tôi gọi cho anh ấy khi tôi kết thúc giờ học.”

Kusanagi nhìn cô ấy. “Anh ta đã mời cô ra ngoài ăn tối đúng không?”

“Tôi nghĩ là anh ấy đã có một kế hoạch, vâng.”

“Ừ, thành thật mà nói thì điều đó nghe có lý hơn là việc một sinh viên vô cùng tận tâm đã lo lắng thái quá cho anh chồng của cô giáo mình, và bậc thầy lo lắng đã đi tới tận nhà của ai đó chỉ vì họ không trả lời điện thoại.”

Đôi vai Hiromi chùn xuống. “Tôi biết là nó nghe có vẻ đáng ngờ nhưng tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác để nói.”

“Anh Mashiba đã không trả lời điện thoại, vì vậy cô đã tới nhà anh ấy – vậy cô có cần bất kỳ điều chỉnh lời khai nào nữa hay không?”

“Không. Mọi thứ khác xảy ra đúng như tôi đã khai. Tôi xin lỗi vì đã nói dối anh chị.”

Kusanagi và Utsumi đang tích cực ghi chép lại. Anh nhìn về phía Utsumi trước khi nhìn lại Hiromi. Mọi thứ trong câu chuyện của cô ấy có vẻ đều hợp lý. Mọi nghi ngờ của họ đêm hôm trước phần lớn đã được sáng tỏ. Mặc dù đây không phải là lý do để tin cô ấy hoàn toàn.

“Như tôi đã nói, chúng tôi gần như chắc chắn đây là một hành động giết người. Tôi chắc là đêm qua mình đã hỏi liệu cô có bất kỳ sự nghi ngờ nào về người có thể chịu trách nhiệm cho cái chết của anh ấy hay không. Cô đã bảo với tôi là không – rằng cô không biết gì hơn về người đã chết ngoài việc anh ấy là chồng của cô giáo của mình. Tôi tự hỏi liệu bây giờ cô có thể nói thêm cho chúng tôi biết về mối quan hệ của cô với anh ấy hay không?”

Hiromi nhướng mày lên. “Thực sự là tôi không biết ai có thể gây ra chuyện này. Tôi không thể nào tin được ai lại muốn giết Yoshitaka.”

Kusanagi thầm chú ý sự thay đổi của cô ấy trong cách xưng hô chuyển từ “Anh Mashiba” sang “Yoshitaka”.

“Cô cố gắng nhớ lại các cuộc nói chuyện gần đây thử xem. Nếu là một hành động giết người, thì đây rõ ràng đã được lên kế hoạch trước rồi. Điều đó có nghĩa là sẽ có một động cơ nhất định, và trong hầu hết các vụ án thì nạn nhân đều nhận biết được. Cho dù nếu anh ấy đang cố gắng giấu cô thì anh ấy cũng có thể nói điều gì đó trong lúc vô tình chẳng hạn.”

Hiromi dùng mấy ngón tay xoa xoa vùng thái dương rồi lắc đầu. “Tôi không biết. Mọi chuyện đều có vẻ ổn cả, anh ấy đã không có bất kỳ lo lắng thái quá nào, và anh ấy cũng không bao giờ nói xấu về ai cả.”

“Làm ơn, bây giờ cô hãy dành chút thời gian để nghĩ lại lần nữa thử xem.”

Cô ấy nhìn Kusanagi bằng ánh mắt buồn buồn và chống cự. “Tôi đã nghĩ kỹ về nó rồi. Cả đêm qua tôi đã khóc khi nghĩ về nó, tự hỏi làm thế nào chuyện này lại xảy ra. Tôi nghĩ về mọi thứ mà chúng tôi đã nói với nhau, mọi thứ chúng tôi đã làm, hết lần này đến lần khác. Tôi vẫn không hiểu. Thám tử, tôi cũng muốn biết tại sao anh ấy lại bị sát hại. Muốn biết hơn tất cả mọi thứ khác.”

Kusanagi chú ý đến vằn đỏ trong đôi mắt của cô ấy, và cả vùng da quanh mắt cũng chuyển sang màu hồng.

Cô ta yêu anh ấy thực lòng, Kusanagi nghĩ. Hoặc nếu như đây chỉ là một màn kịch thì cô ấy đã đóng quá đạt rồi.

“Mối quan hệ của cô với anh Mashiba bắt đầu từ khi nào?”

Hiromi mở to đôi mắt đỏ ngầu lên. “Chuyện này thì có liên quan gì đến vụ án?”

“Liên quan hay không không phải do cô quyết định, mà là chúng tôi sẽ quyết định. Và xin nhắc lại lần nữa, chúng tôi sẽ không tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai; và, một khi mà chúng tôi thấy rằng nó không hề liên quan gì đến vụ án thì chúng tôi sẽ ngưng tìm hiểu sâu xa thêm nữa.”

Đôi môi cô ấy mím chặt lại và hít một hơi sâu. Cô ấy với tay cầm tách trà bây-giờ-đã-nguội-ngắt rồi làm một hớp.

“Khoảng ba tháng trước.”

“Cảm ơn cô.” Kusanagi nhìn xuống, ngẫm nghĩ xem làm cách nào để đề cập tới chủ đề là chuyện tình vụng trộm này đã bắt đầu như thế nào. “Có ai khác biết không?”

“Tôi nghĩ là không.”

“Nhưng trước đó hai người có từng ra ngoài ăn tối cùng nhau hay không? Lỡ có ai đó đã nhìn thấy thì sao?”

“Chúng tôi đã rất cẩn thận. Chúng tôi không bao giờ ăn hai lần ở cùng một nơi. Và Yoshitaka thường dùng bữa cùng với phụ nữ anh ấy gặp để làm việc, hoặc tiếp viên ở bar, vì vậy tôi không nghĩ là ai đó sẽ nhớ kỹ cho dù họ đã thực sự thấy chúng tôi đi cùng nhau.”

Vậy ra Yoshitaka Mashiba có vẻ là một tay ăn chơi rồi. Kusanagi xem xét khả năng anh ta có thêm các cô nhân tình nào khác ngoài cô Wakayama. Và nếu là thế thì anh này đã tạo cho cô ấy một động cơ gây án rồi.

Utsumi ngừng bút và ngước lên. “Hai người đã bao giờ hẹn nhau ở khách sạn chưa?” cô nàng hỏi một cách lãnh đạm. Kusanagi liếc trộm cô nàng. Anh cũng có ý định hỏi câu hỏi như thế nhưng mà sao mà khó mở lời trực tiếp quá.

Hiromi có vẻ không thoải mái. “Chuyện đó cũng thực sự cần thiết cho cuộc điều tra của anh chị à?”

Biểu cảm của Utsumi vẫn lãnh đạm. “Đương nhiên là cần thiết. Để giải quyết vụ án này, chúng tôi sẽ cần biết mọi thứ về cuộc sống thường nhật của anh Yoshitaka Mashiba. Chúng tôi cần biết anh ấy đang làm gì, khi nào, cùng với ai, càng chi tiết càng tốt. Nếu chúng tôi tìm hiểu kỹ thì chúng tôi sẽ có thể bổ sung nhiều thông tin nhất cho vụ án, nhưng chắc chắn là vẫn còn chỗ khuyết. Tôi không cần biết là hai người làm gì ở đó, mà tôi chỉ cần biết liệu hai người có đi tới bất kỳ khách sạn nào không.”

Tại sao em không hỏi tiếp cô ta là họ đã làm gì mặc dù em cũng đang thẩm vấn, Kusanagi muốn xen vào nhưng đã kiềm chế bản thân lại.

Môi Hiromi trễ xuống. “Vâng. Nhưng hầu như là mấy khách sạn bình thường. Không phải loại rẻ rẻ dành cho những người sử dụng để…” Giọng cô ấy kéo dài ra.

“Hai người luôn đến cùng một khách sạn à?”

“Chúng tôi đã đi ba chỗ khác nhau. Nhưng hai người không thể tìm được anh ấy trên sổ sách đâu. Anh ấy luôn sử dụng tên giả.”

“Để phòng hờ thì cô có thể nói cho tôi biết tên của các khách sạn đó luôn được không?” Utsumi hỏi, cầm bút sẵn sàng để ghi lại.

Gương mặt yểu xìu, Hiromi đưa ra ba cái tên khách sạn. Bọn họ đã ở những khách sạn hạng nhất trong thành phố, và là những khách sạn lớn. Ngoại trừ cặp hẹn hò đến đó mỗi ngày thì không ai trong số nhân viên có thể nhớ được gương mặt của họ.

“Hai người gặp nhau vào những ngày đã định trước?” Utsumi tiếp tục hỏi.

“Không – chúng tôi quyết định làm gì qua email.”

“Bao lâu thì hai người gặp nhau một lần?”

Hiromi nhún vai. “Một tuần một lần hoặc chừng đó.”

Utsumi kết thúc việc ghi chép và gật nhanh với Kusanagi.

“Được rồi,” anh nói, “cảm ơn cô đã dành thời gian cho chúng tôi. Hôm nay chúng ta ngừng ở đây thôi.”

“Tôi e là mình không còn gì để nói nữa cho dù anh chị có tiếp tục hỏi,” Hiromi rầu rĩ nói.

Kusanagi mỉm cười với cô ấy và cầm lấy tờ hóa đơn lên.

Cả ba người rời khỏi nhà hàng và tiến về phía bãi đổ xe thì Hiromi đột nhiên dừng lại.

“Ừm…”

“Có chuyện gì à?” Kusanagi quay sang nhìn cô.

“Tôi có thể về nhà được chưa?”

Vị thám tử chớp mắt. “Cô Mashiba không có bảo cô qua bên nhà à?”

“Vâng, nhưng tôi thực sự thấy mệt, và nói thật là tôi cảm thấy rất không khỏe. Anh chị có thể nói lại với cô giáo giúp tôi không?”

“Đương nhiên rồi. Chúng tôi sẽ nói lại.”

“Cô có muốn đi nhờ xe không?” Utsumi hỏi.

“Không, cảm ơn ạ. Tôi sẽ bắt một chiếc taxi.”

Hiromi quay lại và rời đi. Một chiếc taxi đã vòng lại ở góc đường và cô ấy vẫy gọi rồi bước vào trong taxi. Kusanagi đứng quan sát cho đến khi chiếc xe hòa mình vào dòng xe cộ trên đường.

“Em có cho rằng cô ấy nghĩ chúng ta sẽ kể lại với cô Mashiba về vụ ngoại tình không?”

“Em không biết,” Utsumi trả lời, “nhưng sau khi đã kể mọi thứ với chúng ta thì cô ấy có thể không muốn được thấy mình nói chuyện với người vợ như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.”

“Ừm. Cũng đúng.”

“Tuy nhiên, em lấy làm lạ là nếu cô ấy thực sự không nhận ra.”

“Nếu ai không nhận ra?”

“Cô Mashiba. Anh thực sự tin là cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra à?”

“Anh đoán là không.”

“Tại sao anh nghĩ thế?”

“Từ cái cách mà cô ấy biểu hiện trước đó. Thực tế, việc đầu tiên mà cô ấy đã làm khi trông thấy cô Wakayama là khóc òa và ôm chầm lấy cô ấy.”

“Em đoán.” Utsumi nhìn xuống.

“Sao? Nếu em có gì thì nói đi.”

Cô ấy nhìn thẳng vào Kusanagi. “Có vài điều chợt lóe lên trong em khi em trông thấy hai người bọn họ phía trước nhà. Em nghĩ, nếu như cô ấy muốn chúng ta thấy cô ấy khóc như thế thì sao? Khóc với người mà cô ấy không muốn khóc cùng nhất trên đời này.”

“Gì cơ?”

“Xin lỗi, không có gì. Em đi lấy xe đây.”

Bị làm cho ngẩn người, Kusanagi dõi theo Utsumi đang vội vàng lao đi.