Salvation of a Saint (Detective Galileo Series)
Tác giả: Keigo Higashino
Người dịch: conruoinho, Du Ca
Truyện được dịch từ bản tiếng Anh của Alexander O. Smith
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả
Mục lục
Chương 6
Quay trở lại nhà của Mashiba, Mamiya đã hoàn tất xong việc phỏng vấn Ayane. Kusanagi nói với người quả phụ rằng cô Wakayama cảm thấy không khỏe nên đã về thẳng nhà luôn rồi.
“Tôi hiểu,” Ayane nói. “Chắc là cô ấy cũng bị sốc nhiều như tôi.” Cô đang cầm một tách trà bằng cả hai tay, ánh mắt nhìn xa xăm. Cô vẫn cau mày nhưng khi ngồi trên ghế sô-pha dáng vẻ cô toát lên một sự điềm tĩnh nào đó, tấm lưng thẳng tắp đã nói lên sức mạnh ẩn chứa bên trong con người cô ấy.
Tiếng điện thoại di động vang lên trong túi xách tay đặt bên cạnh cô. Cô lấy nó ra rồi nhìn về phía Mamiya, tìm kiếm sự chấp thuận của ông.
Ông gật đầu.
Cô xem tên hiển thị trên điện thoại trước khi trả lời.
“Vâng?… Vâng, con ổn ạ… Cảnh sát đang ở đây. Họ cũng chưa chắc chắn. Họ phát hiện anh ấy đang nằm trong phòng khách… Dĩ nhiên rồi, con sẽ nói với mẹ ngay khi con biết ạ. Và mẹ nhớ nói với ba đừng lo lắng quá nhé. Dạ. Tạm biệt mẹ.” Cô ấy tắt điện thoại và nói cho Mamiya biết đó là cuộc gọi từ mẹ của mình.
“Cô đã kể cho bà nghe chuyện xảy ra à?” Kusanagi hỏi.
“Vì anh ấy mất đột ngột quá nên bà muốn biết nguyên nhân tại sao, nhưng tôi không biết phải nói thế nào.” Ayane đặt một tay lên trán.
“Cô có báo với văn phòng của chồng mình không?”
“Vâng, tôi đã nói với cố vấn pháp lý sáng nay trước khi rời khỏi Sapporo. Đó là anh Ikai mà tôi đã nói với ông.”
“Là người ở bữa tiệc tối ngày thứ Sáu?”
“Vâng ạ. Giám đốc Điều hành mất đột ngột khiến cho văn phòng của họ giờ đang trong tình trạng rối tung lên… tôi chỉ ước giá mà mình có thể giúp đỡ được nhiều hơn.” Gương mặt Ayane hiện lên vẻ đau đớn; cô nhìn chăm chăm vào vô định, ánh mắt tập trung ở một điểm nào đó trong khoảng không. Cô ấy đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, Kusanagi nghĩ. Nhưng mình có thể thấy được sự căng thẳng bên trong cô ấy. Lớp vỏ bọc giả tạo ấy có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Anh cảm thấy một thôi thúc muốn giúp đỡ cô ấy.
“Chắc là cô nên có người thân hay một người bạn nào đó đến đây để bầu bạn cùng cô cho đến khi cô Wakayama cảm thấy tốt hơn chăng? Ngay cả những thứ đơn giản thường ngày lúc này đây cũng đã là quá sức với cô rồi.”
“Tôi ổn mà. Với lại hẳn các anh cũng không muốn để nhiều người quanh quẩn hiện trường lúc này đâu, đúng không?”
Mamiya quay sang Kusanagi, nét không hài lòng hiện lên gương mặt ông ấy. “Bên pháp y sẽ quay trở lại vào chiều nay – chúng ta đã có được sự đồng ý của cô Mashiba rồi.”
Vậy là ngay cả một cơ hội để thương tiếc người chồng trong yên tĩnh cô ấy cũng không có nữa. Kusanagi cúi đầu chào người góa phụ trong im lặng.
Mamiya đứng dậy. “Thưa cô Mashiba, chúng tôi xin lỗi vì đã chiếm dụng quá nhiều thời gian của cô trong sáng nay. Anh Kishitani sẽ ở lại cùng cô để phòng khi cô cần thứ gì – mấy việc lặt vặt chẳng hạn, hay bất cứ thứ gì – cô chỉ cần nói cho cậu ấy biết thôi.”
Ayane nhỏ giọng cảm ơn ông khi Mamiya và Kusanagi cùng rời đi.
“Việc kia sao rồi?” Mamiya hỏi Kusanagi ngay khi họ ra ngoài.
“Cô Wakayama đã xác nhận là có mối quan hệ ngoài luồng với nạn nhân, bắt đầu cách đây khoảng ba tháng. Cô ấy nói không ai biết việc đó cả.”
Hai cánh mũi của Mamiya phập phồng. “Còn tách cà phê trong bồn rửa bát?”
“Đó là từ khi họ dùng cà phê vào sáng Chủ nhật – cô Wakayama làm, hình như vậy. Cô ấy nói không có gì bất thường cả.”
“Vậy cà phê đã bị tẩm độc sau đó,” Mamiya vừa gãi cằm vừa kết luận.
“Anh có thu thập được gì từ cô Mashiba hay không?”
Một cái nhìn cáu kỉnh lướt qua khuôn mặt vị đội trưởng và ông ấy lắc đầu. “Không có gì hay ho cả. Tôi thậm chí còn không biết liệu cô ấy có nghi ngờ anh ta đang ngoại tình hay không nữa. Tôi đã hỏi trực tiếp cô ấy rằng liệu anh ta có bất kỳ người phụ nữ nào khác hay không, nhưng cô ấy đã bác bỏ ngay, và trông cô ta có vẻ rất ngạc nhiên khi tôi hỏi thế. Không một chút do dự, ánh mắt thì không hề lảng tránh. Trông không có vẻ gì là đang diễn kịch cả. Mà nếu là diễn kịch thật thì cô ấy hẳn là một chuyên gia đấy.”
Kusanagi lén liếc nhìn Utsumi, cô chính là người có ý kiến rằng cái ôm đầy nước mắt của Ayane với Hiromi Wakayama chính là một vỡ kịch. Cô nói rằng cô muốn hỏi đội trưởng nghĩ sao, nhưng giờ đây cô thám tử trẻ tuổi ấy có vẻ đang chăm chú ghi ghi chép chép.
“Hai người có nghĩ là chúng ta nên kể với cô Mashiba rằng chồng cô ấy đã không chung thủy với mình hay không?”
Mamiya lập tức lắc đầu. “Không cần chúng ta lôi thì con mèo cũng sẽ chui ra khỏi cái túi thôi. Tôi thấy việc đó sẽ chẳng giúp ích được gì cho cuộc điều tra đâu. Tôi đoán là sắp tới đây hai người sẽ gặp cô ấy nhiều hơn đấy vậy nên hãy giữ mồm giữ miệng.”
“Vậy là chúng ta sẽ giấu chuyện này.”
“Không, chúng ta chỉ không cần cố gắng nói cho cô ấy biết thôi. Nếu như chính cô ấy phát hiện ra điều gì đó, chà chà, thì chúng ta chẳng thể làm gì cả. Đấy là giả định rằng cô ấy hoàn toàn không biết gì hết nhé.” Mamiya lôi một mẫu giấy từ trong túi của ông ra và nhìn chăm chú vào nó. “Tôi muốn hai người đến địa chỉ này.”
Cái tên Tatsuhiko Ikai được viết trên tờ giấy, cùng với số điện thoại và địa chỉ.
“Hỏi anh ta xem dạo gần đây nạn nhân đã làm gì, và hỏi về bữa tiệc hôm thứ Sáu nữa.”
“Tôi nghe nói anh Ikai là một người bận rộn đang cố gắng giữ cho công việc kinh doanh của anh Mashiba được khởi sắc.”
“Sau đó hãy nói chuyện với vợ anh ta. Nhớ gọi điện thoại trước. Cô Mashiba nói là cô vợ vừa mới có em bé được chừng hai tháng, vì vậy chúng ta nên nhẹ nhàng với cô ấy chút.”
Dường như Ayane đã được kể về mục đích thẩm vấn gia đình Ikai của họ. Kusanagi quả thực đã bị ấn tượng bởi sự chu đáo của cô khi quan tâm đến áp lực của người khác nhưng lại bỏ qua bản thân mình.
Utsumi lái xe hướng về phía nhà của gia đình Ikai. Kusanagi đã gọi cho gia đình Ikai trước khi họ đến. Lúc anh giới thiệu mình là cảnh sát thì giọng của Yukiko Ikai trở nên lo lắng. Kusanagi nhấn mạnh rằng tất cả những gì họ cần là chỉ hỏi vài câu hỏi đơn giản thôi nên cuối cùng cô ấy cũng dịu bớt và mời họ tới, nhưng yêu cầu họ cho cô ấy một giờ để chuẩn bị. Hai vị thám tử thấy một quán cà phê nên họ đã ghé vào đợi.
“Trước đó em đã nói gì nhỉ – em thực sự nghĩ rằng cô Mashiba biết chồng mình đang ngoại tình?” Kusanaghi hỏi, cầm lấy tách ca-cao nóng. Ngày hôm nay anh đã uống đủ lượng cà phê khi họ nói chuyện với cô Wakayama rồi.
“Em chỉ nói là cảm giác như thế.”
“Nhưng em thực sự nghĩ là cô ấy biết.”
Utsumi nhìn vào tách của mình và không trả lời.
“Nếu như cô ấy thực sự đã biết, thì tại sao cô ấy lại không chất vấn với chồng mình hoặc cô Wakayama? Đã thế cô ấy còn mời cả Hiromi đến bữa tiệc của mình. Con người ta thường không làm như thế, đúng không?”
“Em chắc chắn là người phụ nữ bình thường sẽ mất đi lý trí khi phát hiện ra chồng mình không chung thủy.”
“Vậy theo em cô Mashiba không phải là người phụ nữ bình thường?”
“Còn quá sớm để nói, nhưng em cảm thấy cô ấy rất thông minh. Không những thế, cô ấy còn rất kiên nhẫn nữa.”
“Đủ kiên nhẫn để chịu đựng sự không chung thủy của chồng mình ư?”
“Em nghĩ cô ấy nhận thức được rằng mình sẽ không được lợi lộc gì khi gây hấn. Thậm chí cô ấy còn sẽ mất đi hai thứ quan trọng: một là cuộc sống hôn nhân ổn định và một người học nghề tài năng.”
“Chắc chắn rồi, nhưng cô ấy không thể cam chịu để mặc người tình của chồng mình cứ lảng vảng quanh quẩn trước mũi mãi được. Em nghĩ một cuộc hôn nhân giả tạo thì có giá trị gì sao?”
“Em nghĩ quan niệm về giá trị của mỗi người là khác nhau. Không có bằng chứng về bạo hành gia đình, dù chỉ là một, và mọi thứ trong cuộc hôn nhân của họ dường như đủ ấm êm – ít ra bề nổi là như thế – để họ tổ chức tiệc tùng. Cô ấy không phải bận tâm về vấn đề tài chính và có thể dành toàn bộ thời gian để toàn tâm toàn ý vào công việc ghép vải của mình – cô ấy không ngốc đến mức chỉ vì một cơn bốc đồng mà ném sạch mọi thứ đấy. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng, xét cho cùng thì nó thiết thực hơn là việc ngồi đợi chờ cho mối quan hệ bất chính giữa chồng mình và cô học trò diễn biến và kết thúc theo cách tự nhiên.
“Dù sao thì, chí ít đó là những gì em nghĩ. Có thể em sai.”
Kusanagi làm một hớp ca-cao nóng liền nhăn mặt. Nó ngọt quá đi mất. Anh nhanh chóng xua tan vị ngọt bằng cốc nước lọc. “Cô ấy trông không giống loại người tính toán.”
“Đấy không phải là kiểu người tính toán. Mà là bản năng phòng thủ của một người phụ nữ thông minh.”
Kusanagi dùng tay lau miệng và nhìn vào người cấp dưới của mình. “Em cũng có những bản năng đó, đúng không Utsumi?”
Cô cười khẽ và lắc đầu. “Em e là không rồi. Nếu như chồng của em mà phản bội em thì chắc em sẽ nổi điên mất.”
“Tôi cảm thấy rất tiếc cho gã đó đấy. Dù sao thì tôi không hiểu làm sao người ta có thể duy trì một cuộc sống hôn nhân bình thường khi mà họ đã biết bạn đời của mình không còn chung thủy nữa.”
Anh nhìn chăm chú vào đồng hồ của mình. Nó đã qua ba mươi phút kể từ cuộc đối thoại với Yukiko Ikai.
*
Nhà của gia đình Ikai cũng thuộc tầng lớp thượng lưu như gia đình Mashiba, với cái cổng được trang trí bằng những cột trụ ốp gạch. Ngay kế bên cánh cổng là một cái ga-ra phụ dành cho khách viếng thăm, nó chính là cứu cánh cho Utsumi khỏi phải tìm kiếm chỗ đậu xe.
Yukiko Ikai và chồng cô ấy, Tatsuhiko, đang đợi họ bên trong. Có vẻ như cô ấy đã gọi cho chồng của mình sau cuộc gọi của Kusanagi và anh ta lập tức trở về nhà.
“Mọi chuyện ở văn phòng ổn chứ?” Kusanagi hỏi.
“Chúng tôi là một nhóm lớn, nên tôi không phải lo lắng. Thế nhưng tôi không mong là sẽ giải thích điều này với các khách hàng của mình. Nói đến chuyện…” Anh ta nhìn lên hai vị thám tử. “Đã xảy ra chuyện gì à? Chuyện gì vậy?”
“Anh Yoshitaka Mashiba đã chết tại nhà.”
“Tôi biết chuyện đó. Nhưng nếu như Phòng Cảnh sát Thủ đô Tokyo đã nhập cuộc thì hẳn đây không chỉ đơn thuần là một vụ tai nạn hoặc tự tử đúng không?”
Kusanagi thở dài, chợt nhớ ra là anh đang nói chuyện với một luật sư, người mà không có vẻ gì chịu chấp nhận mấy lời giải thích qua loa được – và là người mà nếu như anh ta thực sự muốn thì sẽ có khối cách để tìm ra điều mà anh ta muốn biết nếu như bọn họ cố tình giấu anh ta. Sau khi nhấn mạnh rằng tất cả sự việc liên quan đến vụ án đều phải được giữ kín, Kusanagi kể với vợ chồng Ikai về vụ đầu độc, và axit aseno đã được tìm thấy trong cà phê mà anh Mashiba đã uống.
Yukiko, đang ngồi bên cạnh Tatsuhiko trên ghế sô-pha, hai tay ôm lấy mặt. Mắt cô mở to và hơi hoen đỏ. Người cô hơi đầy đặn; Kusanagi tự hỏi liệu cô vốn dĩ tròn trĩnh như vậy hay vì cô ấy vừa mới sinh con.
Tatsuhiko vuốt hai bàn tay ra sau đầu. Tóc anh ta hơi xoăn như thể anh ta mới uốn cách đây không lâu và nó đang bắt đầu dãn ra dần. “Chà, sự việc giải thích thế này,” anh ta nói. “Khi tôi nghe nói cảnh sát gọi đã được gọi tới, và tiến hành một cuộc khám nghiệm tử thi thì tôi đã nghĩ ngay là có chuyện rồi. Vậy đó, và tôi không cho là anh ấy tự sát.”
“Vậy anh có cho rằng anh ta bị sát hại không?”
“Tôi không biết người khác nghĩ thế nào về anh ấy. Tuy nhiên, đầu độc thì không thể nào…” Anh ta nhăn mặt và lắc đầu.
“Có ai có ác ý với anh Mashiba hay không?”
“Nếu như anh đang hỏi tôi liệu anh ấy có bao giờ làm mích lòng ai hay không thì tôi không thể nói không. Mặc dù vậy, theo như những gì tôi biết thì những mâu thuẫn mà anh ấy có chỉ liên quan đến công việc. Tôi e là anh ấy chưa bao giờ cho bất kỳ ai lý do gì để không thích con người anh ấy cả. Bất kỳ khi nào gặp trục trặc, thì thường là họ sẽ đẩy tôi đứng mũi chịu sào chứ không phải là anh ấy.” Tatsuhiko giải thích, đấm mạnh nắm đấm vào ngực mình.
“Thế còn ngoài công việc thì sao? Anh Mashiba có bất kỳ kẻ thù nào trong đời sống cá nhân của mình không?” Kusanagi hỏi.
Tatsuhiko tựa lưng vào ghế sô-pha và bắt tréo chân qua. “Tôi không thể nói được. Anh ấy và tôi là những cộng sự gần gũi với nhau trong công việc, nhưng chúng tôi không tọc mạch cuộc sống cá nhân của nhau.”
“Nhưng anh ta đã mời anh đến tham gia bữa tiệc ở nhà anh ấy.”
Tatsuhiko lắc đầu dứt khoát. “Anh ấy đã mời chúng tôi tới các bữa tiệc chính là bởi chúng tôi không tò mò tọc mạch. Như thế thì sẽ thoải mái hơn nhiều. Những người bận rộn phải làm nhiều việc như thế để giữ lại chút gì đó của một cuộc sống bình thường.”
Nói cách khác, anh ta chẳng có thời gian để ngồi chơi xơi nước với “bạn bè” bình thường.
“Vậy anh có để ý thấy bất kỳ điều gì khác thường khi anh ở nhà anh Mashiba vào đêm thứ Sáu hay không?”
“Nếu ý của anh là tôi có nghĩ rằng sẽ có chuyện như thế này xảy ra hay không, thì câu trả lời là không. Đó là một bữa tiệc tuyệt vời. Chúng tôi đã có khoảnh khắc vui vẻ cùng nhau.” Tatsuhiko nhíu mày. “Thật khó tin chỉ mới cách đây ba ngày.”
“Anh Mashiba có từng đề cập tới bất kỳ kế hoạch gặp gỡ ai vào ngày cuối tuần không?”
“Tôi không nghe nói gì cả,” Tatsuhiko trả lời, nhìn về phía vợ của mình.
“Tôi cũng không nghe bất kỳ chuyện gì. Chỉ có Ayane định về nhà…”
Kusanagi gật đầu, gãi gãi thái dương bằng lưng cây bút bi. Anh tin chắc mình đã không bỏ qua bất kỳ thông tin hữu ích nào từ gia đình Ikai.
“Hai người có thường đến các bữa tiệc của gia đình Mashiba hay không?” Utsumi hỏi.
“Mỗi hai hay ba tháng một lần.”
“Luôn ở nhà họ à?”
“Chúng tôi cũng từng có mời họ đến đây một lần, ngay sau khi họ kết hôn. Từ đó, các bữa tiệc luôn làm ở nhà họ, thêm nữa vì Yukiko đang mang thai.”
“Cô biết Ayane trước khi cô ấy kết hôn với anh Mashiba à?”
“Đúng vậy. Thực ra tôi đã có mặt ở đó khi họ gặp nhau lần đầu.”
“Họ đã gặp nhau ở đâu?”
“Anh Mashiba và tôi ở một bữa tiệc nhỏ thì cô ấy cũng tình cờ ở đó – sau đó thì họ bắt đầu hẹn hò.”
“Việc này là khi nào?”
“À…” Tatsuhiko gãi gãi cần cổ mình. “Khoảng một năm rưỡi trước đúng không nhỉ? Không, có lẽ gần đây hơn một chút.”
“Nhưng họ đã cưới cách đây một năm,” Kusanagi cắt ngang. “Như thế là quá nhanh.”
“Tôi cho là vậy.”
“Anh Mashiba muốn có con,” Yukiko xen vào. “Mất khá lâu mới tìm được người phù hợp nên tôi nghĩ anh ấy hơi vội vàng.”
“Chuyện này không liên quan đến vụ án,” Tatsuhiko nói với vợ. Anh ta nhìn lại hai thám tử. “Hay việc họ đã gặp nhau như thế nào, và cuộc hôn nhân của họ ra sao, dù thế nào thì liên quan gì đến vụ án này?”
“Tôi không định yêu cầu chuyện đó,” Kusanagi nói với một cái vẫy tay. “Hiện tại chúng tôi không có nhiều thông tin gì cho cam, vậy nên tôi nghĩ chúng tôi nên tìm hiểu đôi chút về cuộc sống hôn nhân của gia đình Mashiba.”
“Tôi hiểu lý do anh muốn thu thập được càng nhiều thông tin về nạn nhân càng tốt… nhưng giờ anh đã dò hỏi quá mức cho phép rồi và anh có thể sẽ gặp rắc rối đấy,” Tatsuhiko nói, khoác lên mình khuôn mặt luật sư. Có một tia nhìn trong mắt anh ta cho Kusanagi thấy đấy là một lời cảnh báo nhẹ nhàng.
“Tôi biết,” vị thám tử nói, cúi đầu như gửi một lời xin lỗi trước khi nhìn lại vị luật sư. “Xin lỗi trước cho câu hỏi tiếp theo của tôi – nhưng để thuận tiện cho việc điều tra, tôi sẽ cần hỏi là anh chị đã trải qua ngày cuối tuần như thế nào, nếu như hai vị không phiền.”
Tatsuhiko chậm rãi gật đầu, khóe miệng anh ta nhếch lên. “Anh muốn chứng cứ ngoại phạm của chúng tôi? Tôi nghĩ chuyện đó hoàn toàn bình thường.”
Anh ta lấy ra một cuốn sổ bọc da nhỏ từ trong túi áo khoác của mình.
Tatsuhiko Ikai đến văn phòng của anh ta vào ngày thứ Bảy, sau khi anh ta ra ngoài uống nước cùng với một khách hàng của mình. Vào ngày Chủ nhật, anh ta chơi golf cùng với một khách hàng khác, và trở về nhà sau mười giờ tối một chút. Yukiko thì ở nhà suốt cả ngày cuối tuần, còn vào ngày Chủ nhật thì mẹ và chị gái cô ấy có tới thăm.
Đêm đó, một cuộc họp điều tra đã được tổ chức tại sở chỉ huy khu vực địa phương, Sở Cảnh Sát thành phố Meguro. Chỉ huy từ Đơn vị Điều tra Số 1 của Văn phòng Cảnh sát Thủ đô, bắt đầu bằng việc nhắc đi nhắc lại rằng rất có thể bọn họ đang gặp phải một vụ án mạng. Thật khó để mà giải thích được sự hiện diện của chất độc axit aseno được tìm thấy trong bã cà phê đã qua sử dụng theo bất kỳ cách nào khác nữa. Nếu như đây là một vụ tự sát, thì người chết chắc sẽ không kỳ công đi trộn chất độc vào cà phê của mình đâu – và cho dù cho anh ta có làm thế đi chăng nữa, thì anh ta sẽ trộn nó vào tách cà phê pha sẵn không tiện hơn sao.
Người bên bộ phận Pháp y đã có bản báo cáo về cách chất độc trộn vào bã cà phê nhưng Kusanagi không có nghe được gì trước đó; tất cả chỉ gói gọn trong câu “Chúng tôi không biết”. Bên Pháp y đã quay trở lại nhà của gia đình Mashiba vào chiều hôm đó, mục đích là để kiểm tra xem xét lại mọi thứ trong nhà mà anh Yoshitaka Mashiba đã có thể bỏ vào miệng như: thức ăn, gia vị, đồ uống, thuốc men. Họ cũng chú ý đến mấy vật dụng như dao kéo và đồ bạc trong nhà. Tại thời điểm cuộc họp này thì họ cũng đã kiểm tra được tám mươi phần trăm đồ đạc các thứ rồi; đến giờ thì chắc họ không tìm thêm được dấu vết chất độc gì nữa đâu. Người liên lạc bên bộ phận Pháp y nói rằng chắc họ sẽ không tìm thấy gì thêm trong hai mươi phần trăm còn lại đâu.
Điều này có nghĩa là thủ phạm đã đặc biệt nhắm vào cà phê mà anh Yoshitaka định uống. Bên Pháp y đã thông báo cho họ biết về chuyện này, việc đầu độc có thể được thực hiện theo một trong hai cách: thủ phạm có thể cho chất độc vào trong bột cà phê, giấy lọc, hoặc tách cà phê trước đó; hoặc họ có thể đã trộn nó vào thời điểm cà phê được pha. Không có cách nào chỉ ra được thời điểm thực hiện, cũng không tìm thấy chất axit aseno ở bất cứ đâu khác trong nhà, và cũng không cách nào biết được rằng anh Yoshitaka đã ở cùng ai khi pha cà phê.
Cảnh sát khác cũng đi dò hỏi hàng xóm xung quanh. Nhưng không ai thấy có người nào tới thăm gia đình Mashiba vào ngày trước thời điểm tử vong. Tất nhiên, trong một khu dân cư yên tĩnh như khu dân cư này thì người ta thường có xu hướng không chú ý đến gì khác nếu điều đó không ảnh hưởng trực tiếp tới họ, vì vậy có thể họ cũng chẳng để tâm tới sự hiện diện của khách viếng thăm làm gì.
Kusanagi báo cáo lại những gì mà anh đã nghe ngóng được từ cuộc nói chuyện với Ayane và gia đình Ikai, nhưng không đề cập gì đến mối quan hệ giữa Hiromi và Yoshitaka. Trước cuộc họp, Mamiya đã bảo bọn họ hiện tại cứ giữ kín chuyện đó, mặc dù là ông đã đưa nó vào trong bản báo cáo của mình gửi tới cấp trên của Đơn vị. Có vẻ như mấy nhân vật chóp bu cảm thấy vấn đề này khá là nhạy cảm nên hoãn lại việc thông báo rộng rãi cho đến khi nó được chứng minh là có liên quan tới vụ án. Nếu tin tức này mà lọt ra ngoài tới tai đám báo chí thì nó sẽ khiến mọi người điên đầu luôn.
Sau cuộc họp, Mamiya gọi Kusanagi với Utsumi vào phòng ông ấy. “Tôi muốn hai người tới Sapporo vào ngày mai,” ông bảo họ.
“Anh muốn chúng tôi kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của chị Mashiba à?” Kusanagi hỏi.
“Đúng vậy. Một người có mối quan hệ ngoài luồng đã bị giết thì cả người tình lẫn người vợ của anh ta đều sẽ thành nghi phạm thôi, và chúng ta đã xác minh được người tình không có chứng cứ ngoại phạm. Đơn vị muốn chúng ta thu hẹp đối tượng kẻ tình nghi nhanh nhất có thể. Nhân nói về chuyện này, hai người chỉ có một ngày ở đó để hoàn tất công việc của mình thôi. Tôi sẽ đảm bảo là phía cảnh sát Hokkaido sẵn sàng hỗ trợ hai người hết mình trong khả năng của họ.”
“Người vợ nói rằng cảnh sát đã liên lạc với cô ấy ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng – có lẽ chúng tôi cũng sẽ tới đó luôn.”
“Ừ, Suối Nước nóng Jozankei. Mất khoảng một giờ chạy xe từ Sapporo. Nhà của gia đình người vợ ở phường Nishi, ngay trong thành phố. Hai người có thể phân công mỗi người một việc và hoàn thành trong vài giờ.”
Mình cũng đoán thế, Kusanagi nghĩ, gãi gãi đầu mình. Ngại quá thế mà mình còn tưởng ông ấy để tụi này trọ lại một đêm ở suối nước nóng nữa chứ.
“Có chuyện gì thế Utsumi? Trông em có vẻ như có điều gì muốn nói,” Mamiya lên tiếng.
Kusanagi nhìn qua thì thấy cô thám tử trẻ tuổi đang đứng mím môi như thể cô ấy đang kiềm nén để không thốt ra một câu hỏi.
“Chúng ta chỉ kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của cô ấy vào cuối tuần thôi à?”
“Ý em là sao?” Mamiya hỏi.
“Chị Mashiba rời khỏi Tokyo vào sáng ngày thứ Bảy, và trở về vào sáng thứ Hai. Em thắc mắc, rằng đó là khoảng thời gian duy nhất mà chúng ta cần xem xét cho chứng cứ ngoại phạm thôi sao?”
“Em thấy nhiêu đó không đủ?”
“Em không chắc nữa ạ. Nhưng có vẻ đối với em thì chừng nào mà chúng ta chưa xác định được chất độc được trộn vào cà phê như thế nào, hoặc lúc nào, thì chúng ta vẫn không thể loại trừ cô ấy ra khỏi danh sách tình nghi chỉ bằng việc xác định được nơi mà cô ấy đã ở vào ngày cuối tuần.”
“Đợi một chút,” Kusanagi nói. “Chúng ta có thể không xác định được nó được thực hiện như thế nào, nhưng chúng ta biết được thời điểm. Hiromi Wakayama đã uống cà phê cùng với anh Yoshitaka Mashiba vào sáng ngày Chủ nhật nhưng không ai trong bọn họ chết sau đó cả. Như vậy cà phê phải được tẩm độc sau thời gian đó.”
“Anh có chắc rằng chúng ta có thể xác định được thời điểm đó không?”
“Chúng ta không thể sao? Vậy chứ chất độc còn có thể được trộn vào khi nào nữa?”
“Ờ… em không biết.”
“Em nghĩ Hiromi Wakayama đang nói dối để bảo vệ người vợ à?” Mamiya hỏi. “Điều đó nói lên rằng người tình và người vợ đã thông đồng để mưu hại anh Yoshitaka, nhưng coi bộ khó xảy ra lắm.”
“Em đồng ý với anh và em cũng không nghĩ như thế.”
“Vậy vấn đề ở đây là gì?” Kusanagi nói, giọng hơi gắt gỏng. “Tất cả những gì chúng ta cần là bằng chứng ngoại phạm của cô ấy từ thứ Bảy đến Chủ nhật. Mà có lẽ chúng ta chỉ cần mỗi ngày Chủ nhật là đã chứng minh được người vợ vô tội rồi. Vậy thì còn gì không khớp với chuỗi logic này nữa?”
Utsumi lắc đầu. “Không, không còn gì nữa. Có vẻ mọi thứ đều hợp lý một cách hoàn hảo. Em chỉ thắc mắc liệu có còn cách nào khác để tẩm độc vào cà phê mà chúng ta chưa nghĩ tới hay chưa, cách mà sẽ không buộc thủ phạm phải có mặt ở nhà vào ngày Chủ nhật. Một cách có thể khiến anh Mashiba tự trộn nó vào cà phê.”
Lông mày của Kusanagi nhíu lại. “Ý em là có người ép buộc anh ta tự tử?”
“Không phải như vậy. Họ không có nói với anh ta là cà phê đã được tẩm độc. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như anh ta nghĩ rằng khi thêm thứ gì đó vào sẽ làm cho vị cà phê thơm ngon hơn? Một thành phần bí mật chẳng hạn?”
“Một thành phần bí mật? Vào cà phê?”
“Giống như hỗn hợp garam masala [1] cho vào món cà ri vậy – anh chỉ cần rắc một ít lên trước khi ăn, và nó sẽ tăng hương vị thêm nồng nàn hơn. Bất kỳ ai cũng có thể nói như thế với anh Mashiba về chất độc, nhưng là bỏ vào cà phê. Em biết khả năng này rất nhỏ… nhưng anh ta có thể đã không dùng nó khi anh ấy uống cà phê cùng với cô Wakayama, mà chỉ nhớ đến nó khi anh ấy tự pha cho mình một tách sau đó thôi.”
“Ừ tôi thấy đúng là khả năng này đi quá xa rồi,” Kusanagi lên tiếng.
“Vậy à?”
“Tôi chưa bao giờ nghe bất kỳ ai nói rằng trộn thứ gì đó vào bột cà phê để nó có vị ngon hơn. Và tôi không nghĩ anh Yoshitaka Mashiba thuộc típ người sẽ tin vào những gì người khác nói. Nếu anh ấy tin thế, thì tại sao lại không kể với cô Wakayama? Anh ấy đã trò chuyện với cô ấy về cách pha cà phê mà! Ngoài ra, nếu như anh ta tự mình bỏ nó vào cà phê, thì sẽ có dấu vết của chất độc ở nơi nào đó khác. Axit aseno là một chất bột. Em phải lấy nó ra từ trong một cái túi đựng thực phẩm hoặc một gói giấy, nhưng ở hiện trường chẳng tìm thấy được gì cả. Vậy em giải thích thế nào về chuyện đó?”
Utsumi gật đầu khi Kusanagi nhanh chóng bác bỏ giả thuyết của cô ấy.
“Em e là mình không có cách nào để giải thích được. Em nghĩ điều mà anh đang nói có lẽ đúng, thưa sếp. Em chỉ lo chúng ta đã bỏ sót một cách nào đó thôi.”
Kusanagi thở dài. “Em muốn tôi tin vào trực giác phụ nữ của em?”
“Em không nói thế. Nhưng có lẽ phụ nữ có cách nghĩ khác…”
“Tiếp tục đi,” Mamiya chen vào, sắc mặt có vẻ mệt mỏi. “Tôi không ngại các cuộc tranh luận sôi nổi, nhưng đừng biến nó thành linh cảm và trực giác. Nào Utsumi, em nghi ngờ người vợ?”
“Vâng ạ, mặc dù em không chắc lắm.”
Nghe là thấy có mùi trực giác rồi, Kusanagi nghĩ nhưng kiềm chế sự thôi thúc muốn bật ra thành lời.
“Vậy lập luận của em là gì?” Mamiya hỏi.
Utsumi hít một hơi sâu trước khi nói: “Mấy ly sâm-banh ạ.”
“Mấy ly sâm-banh thì sao? Chúng có vấn đề gì à?”
“Khi tụi em đến hiện trường, có năm ly sâm-banh mới được rửa gần đây ở trong bếp.” Cô nhìn Kusanagi. “Anh có nhớ không?”
“Ừ tôi có nhớ. Chúng được dùng ở bữa tiệc đêm thứ Sáu.”
“Mấy cái ly sâm-banh thường được để trong một cái tủ ly trong phòng khách. Đó là lý do tại sao khi chúng ta đến ngôi nhà thì trên kệ có một khoảng trống.”
“Và?” Mamiya hỏi. “Có lẽ tôi hơi chậm nhưng tôi không hiểu có vấn đề gì với mấy cái ly.”
Kusanagi cũng thấy thế. Anh đã nghiên cứu hồ sơ của cô ấy, trong đó cho biết rằng cô là một người kiên định.
“Tại sao người vợ không đặt chúng trở lại trước khi cô ấy rời đi?”
“Hử?” Kusanagi lầm bầm. Một lát sau Mamiya cũng lặp lại y chang anh ấy.
“Vậy chuyện gì xảy ra nếu như cô ấy không đặt chúng lại vị trí cũ?” Kusanagi hỏi gặng.
“Em chỉ nghĩ là thường thì cô ấy sẽ làm thế. Anh có thấy cái tủ ly rồi đúng không? Nó được sắp xếp rất ngăn nắp – chuẩn xác đến nỗi chỗ của mấy cái ly sâm-banh còn hiện lên quá rõ ràng. Em đoán là cô ấy là típ người không thể nào thoải mái nếu như mấy món đồ thủy tinh quan trọng của mình chưa được đặt đúng vị trí của nó. Điều gì khiến cho cô ấy đã không đặt mấy cái ly sâm-banh lại đúng vị trí của chúng khá là kỳ lạ.”
“Chắc là cô ấy quên chăng?” Kusanagi gợi ý.
Utsumi lắc đầu một cách kiên quyết. “Không thể.”
“Thế thì sao?”
“Có lẽ vào một ngày nào đó cách đây không lâu cô ấy có thể quên, nhưng cuối tuần đó cô ấy lại có một chuyến đi xa. Thật khó mà tưởng tượng nỗi cô ấy sẽ để mấy cái ly sâm-banh ở ngoài.”
Kusanagi nhìn về phía Mamiya, tự hỏi liệu khuôn mặt anh ta có trông ngơ ngác như vị đội trưởng hay không. Utsumi đã nêu ra một câu hỏi mà anh còn chẳng hề thấy đó là câu hỏi.
“Em chỉ có thể nghĩ ra một lý do tại sao người vợ lại không đặt mấy cái ly trở về vị trí cũ,” cô thám tử tiếp tục. “Nếu như cô ấy biết cô ấy sẽ nhanh chóng quay về, thì cô ấy không cảm thấy cần thiết phải vội xếp gọn chúng ngay.”
Mamiya ngồi xuống ghế của mình, khoanh hai tay lại. Ông ta nhìn lên Kusanagi. “Phản bác của anh thế nào?”
Kusanagi gãi đầu. Anh không có phản bác nào cả. Thay vào đó, anh quay sang Utsumi và hỏi: “Tại sao em không nêu vấn đề này sớm hơn? Bộ nó không nảy ra trong đầu em ngay khi chúng ta tới nhà của họ à?”
Cô nhún vai, môi nở nụ cười bẽn lẽn. “Em không muốn bị rầy la vì bị ám ảnh mấy cái chi tiết quá. Với em thấy rằng, nếu như người vợ thật sự có tội, thì cuối cùng chúng ta chắc sẽ tìm ra được cách khác… Em xin lỗi.”
Mamiya thở dài. “Chúng ta có vài việc phải làm rồi, Kusanagi à,” ông nói. “Mục đích của việc có thêm thám tử mới trong đội chúng ta để làm gì nếu như cô ấy không cảm thấy thoải mái khi chia sẻ những điều mình quan sát được với chúng ta, hửm?”
“Ôi, không phải như vậy đâu ạ…” Utsumi mới mở miệng nhưng đã bị Mamiya ngăn lại.
“Đừng e ngại nêu lên ý kiến của mình bất cứ lúc nào em muốn. Ở đây không hề có sự phân biệt cấp bậc hay giới tính khi chúng ta cùng phá án. Tôi sẽ đưa ý kiến em đã nêu lên Đơn vị, nhưng đừng vội mừng, bất kể là sự quan sát của em tinh tường cỡ nào. Việc cô ấy đã không đặt mấy cái ly lại vị trí cũ là một kẽ hở nhỏ, nhưng nó chính xác không phải là một bằng chứng để buộc tội. Điều mà chúng ta cần làm là thứ gì đó mà chúng ta có thể chứng minh được. Vì vậy ngay bây giờ, điều tôi muốn là cả hai người phải tìm cho ra chứng cứ ngoại phạm mà chị Mashiba đang nắm giữ, nếu như nó có. Hai người không cần quan tâm việc chúng ta sẽ sử dụng thông tin đó như thế nào. Hiểu không?”
Utsumi nhìn xuống một lát và chớp mắt vài lần trước khi nhìn lại. “Đã hiểu ạ,” cô trả lời, nhìn thẳng vào mắt của đội trưởng.
[1] Garam Masala: là một hỗn hợp gia vị ở vùng Punjab, miền bắc Ấn Độ, giúp cho món ăn có vị cay nồng như cà ri của Ấn Độ