Hướng Dẫn Đi Nhờ Vào Dải Ngân Hà
(The Hitchhiker’s Guide to the Galaxy)
Tác giả: Douglas Adams
Người dịch: conruoinho
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.
Mục Lục
Lời Mở Đầu
1 – 2 – 3 – 4 – 5 – 6 – 7 – 8 – 9 – 10 – 11 – 12 – 13 – 14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 –
21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 – 31 – 32 – 33 – 34 – 35
Đây là điều quyển Bách Khoa Ngân Hà Toàn Thư đã nói về bia rượu. Nó nói rằng bia rượu là một chất lỏng dễ bay hơi được hình thành bởi sự lên men của đường và ghi chú ảnh hưởng độc hại của bia rượu với một số vật thể sống.
Hướng Dẫn Đi Nhờ Vào Dải Ngân Hà cũng nhắc đến bia rượu. Nó nói rằng thức uống tuyệt hảo nhất tồn tại chính là bia hiệu Thuốc Súc Miệng Xuyên Ngân Hà.
Nó nói rằng hiệu ứng của việc uống Thuốc Súc Miệng Xuyên Ngân Hà giống như não của bạn bị đập nát như tương bởi một cục gạch bằng vàng thật to được bao bọc bằng những lát chanh.
Hướng Dẫn còn cho bạn biết hành tinh nào mix Thuốc Súc Miệng Xuyên Ngân Hà ngon nhất, giá cả một ly bao nhiêu và có tổ chức tình nguyện sẽ giúp bạn phục hồi sau khi uống.
Hướng Dẫn thậm chí còn cho bạn biết cách tự mix một ly cho mình.
Nó nói là, lấy nước cốt từ một chai Ol’ Janx Spirit.
Đổ vào nó một phần nước lấy từ biển Santraginus V… Nó nói, Ồ nước biển Santraginean đó đó. Ồ, mấy con cá Santraginean đó đó!
Cho thêm ba viên Arcturan Mega-gin để tan chảy vào trong hỗn hợp (nó phải được đông đá đúng cách không thôi chất benzene sẽ bay mất hết).
Rồi thêm bốn lít khí methane Fallian để nó nổi bong bóng lục bục trong đó, tưởng nhớ tất cả những người biker vui vẻ đã chết trong sung sướng giữa Đầm Lầy Fallia.
Lật một chiếc muỗng bạc lại và đo tinh chất Siêu Bạc Hà Qualactin, thơm phưng phức tất cả những mùi hăng hắc của Vùng Qualactin tối tăm, nhẹ nhàng, ngọt ngào và bí ẩn.
Thả vào một cái răng của Cọp Mặt Trời Algolia. Quan sát cho đến khi nó hòa tan hết, lan truyền những ngọn lửa của Mặt Trời Algolia tuốt sâu thẳm trong lòng ly thức uống.
Rắc chút Zamphuor.
Thêm trái ô liu.
Uống… nhưng… rất cẩn thận nhé.
Quyển Hướng Dẫn Đi Nhờ Vào Dải Ngân Hà bán khá là chạy hơn so với Bách Khoa Ngân Hà Toàn Thư.
***
“Cho sáu ly đắng nghét đi,” Ford Prefect nói với người phục vụ ở quán Horse and Groom. “Và làm ơn nhanh chút nhé, thế giới sắp kết thúc rồi đây nè.”
Người phục vụ quán Horse and Groom chẳng đáng bị đối xử như vậy chút nào; ông ấy là một ông lão có phẩm cách. Ông đẩy mắt kiếng trên mũi mình và chớp chớp mắt về hướng Ford Prefect. Ford ngó lơ ông ta và nhìn đăm đăm ra cửa sổ, thế nên ông liền quay nhìn Arthur, anh nhún vai bất lực và chẳng nói gì cả.
Thế nên người phục vụ lên tiếng, “Ồ thế hả, thưa ông? Đúng ngày đẹp trời cho chuyện ấy,” và bắt đầu chăm đầy những ly bia.
Ông thử lại lần nữa. “Trưa nay có xem trận đấu không?”
Ford liếc nhìn ông một cái.
“Không, chẳng ích gì cả,” gã nói rồi tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
“Gì thế, một kết cục dễ đoán quá hả, ông cho là thế à?” Người phục vụ nói. “Arsenal không có cơ hội nào hết sao?”
“Không, không,” Ford đáp, “chỉ là thế giớ sắp kết thúc.”
“Ồ, đúng thế, ông vừa nói thế,” người phục vụ nói, lần này ông nhìn qua Arthur. “May cho Arsenal thoát được lần này nếu đúng là vậy.”
Ford nhìn lại về hướng ông, gã thật sự ngạc nhiên.
“Không, không hẳn thế,” gã nói. Gã nhăn mặt.
Người phục vụ thở một hơi nặng nề. “Đây, thưa ông, sáu ly,” ông ta nói.
Arthur mỉm cười uể oải với ông và nhún vai lần nữa. Anh quay sang cười uể oải với những người còn lại trong quán phòng khi có ai đó nghe thấy cuộc hội thoại của họ.
Không ai nghe thấy, và chẳng ai trong số họ hiểu anh đang cười với họ về chuyện gì.
Người đàn ông ngồi kế Ford trên quầy bar nhìn hai gã đàn ông, nhìn sáu ly bia, làm một bài tính nhẩm nhanh, rút ra được một đáp án ông ta thích và cười toe toét một nụ cười hy vọng ngu ngốc với họ.
“Cút đi,” Ford nói, “đấy là của bọn tôi,” rồi gã ném về phía ông ta một cái nhìn có thể khiến cả Cọp Mặt Trời Algolia cũng phải tiếp tục việc nó đang làm.
Ford đập một tờ năm bảng anh xuống quầy. Gã nó, “Khỏi thối.”
“Cái gì, từ tờ năm bảng à? Cảm ơn ông.”
“Ông còn mười phút để tiêu xài nó đấy.”
Người phục vụ quyết định thôi cứ bước ra xa khỏi nơi ấy một tí.
“Ford,” Arthur nói, “anh làm ơn có thể cho tôi biết cái chuyện quỷ quái gì đang xảy ra không?”
“Nốc hết đi,” Ford nói, “anh còn ba ly phải uống cạn đấy.”
“Ba ly?” For nói. “Vào giờ ăn trưa thế này à?”
Người đàn ông ngồi cạnh Ford cười toe và gật gù sung sướng. Ford mặc kệ ông ta. Gã nói, “Thời gian chỉ là một ảo ảnh. Giờ ăn trưa còn gấp đôi thứ đó.”
“Rất sâu sắc,” Arthur nói, “anh nên gửi câu đó vào tạp chí Reader’s Digest. Họ có một trang dành cho mấy người như anh.”
“Nốc hết đi.”
“Tại sao lại ba ly đột ngột thế này?”
“Thư giãn gân cốt, anh sẽ cần đó.”
“Thư giãn gân cốt?”
“Thư giãn gân cốt.”
Arthur nhìn chằm chằm vào ly bia của mình.
“Hôm nay tôi có làm gì sai không vậy,” anh nói, “hoặc thế giới vốn là như thế này và tôi quá quan tâm đến chính mình đến nỗi không nhận ra?”
“Được rồi,” Ford nói. “Tôi sẽ cố giải thích thử xem. Anh và tôi quen nhau bao lâu rồi?”
“Bao lâu à?” Arthur ngẫm nghĩ. “Ờ, chừng năm năm, có lẽ sáu năm,” anh nói. “Hầu hết những khoảng thời gian đó có thể hiểu được vào lúc đó.”
“Được rồi,” Ford nói tiếp. “Anh sẽ phản ứng thế nào nếu tôi nói hóa ra tôi không phải đến từ Guildford, nhưng từ một hành tinh nhỏ đâu đó gần vùng Betelgeuse?”
Arthur nhún vai một cách hơi hơi đại khái.
“Tôi không biết,” anh vừa nói vừa nhấp một hơi bia. “Vì sao anh nghĩ đó là thứ đại loại anh rất có thể sẽ nói?”
Ford đầu hàng. Thật chẳng đáng mất công vào lúc này, trong khi thế giới sắp kết thúc đến nơi. Gã chỉ nói, “Uống hết đi.”
Gã nói thêm, hoàn toàn đúng như sự thật. “Thế giới sắp kết thúc.”
Arthur lại cười với những người trong quán một nụ cười uể oải. Những người còn lại trong quán cau mày với anh. Một người đàn ông vẫy tay kêu anh thôi cười với họ và cứ ở đó mà lo chuyện của anh đi.
“Hôm nay chắn hẳn là ngày Thứ Năm,” Arthur tự nói với mình, ngụp người trong ly bia của mình. “Mình chẳng bao giờ có thể sống quen nổi với ngày Thứ Năm.”
Photo Credit: Shirt.Woot