TRÍCH ĐOẠN:
Thanh Kiếm Của Mùa Hè
Chương 3
Đừng chịu đi nhờ xe của bà con xa lạ
À thì, chúc mừng sinh nhật tôi!
Có phải là ngày 13 tháng 1 không? Nói thật lòng thì tôi cũng chẳng biết nữa. Thời gian trôi như tên bay khi bạn ngủ dưới chân cầu và ăn từ thùng rác.
Vậy là tôi chính thức tròn mười sáu tuổi. Quà của tôi là bị bao vây bởi Cậu Quái Đản, người vừa thông báo rằng tôi đã trở thành mục tiêu ám sát.
“Ai…” Tôi bắt đầu hỏi. “À mà thôi cậu biết gì không? Quên chuyện đó đi. Rất vui được gặp lại cậu Randolph. Con đi đây.”
Randolph vẫn đứng sừng sững trước cửa, chắn lối ra của tôi. Ông chỉ mũi sắt nhọn ở đầu gậy của mình về hướng tôi. Tôi thề là tôi có thể cảm nhận được nó đang từ bên kia căn phòng ấn mạnh vào xương ức của mình.
“Magnus, chúng ta phải nói chuyện. Cậu không muốn họ bắt được con. Nhất là sau những chuyện đã xảy ra với mẹ con…”
Một cú đấm vào mặt có lẽ ít đau đớn hơn.
Những ký ức của đêm đó xoay mòng mòng trong đầu tôi như một cái kính vạn hoa tởm lợm: cả tòa chung cư của chúng tôi đều rùng mình, một tiếng kêu từ sàn nhà phía dưới, mẹ tôi – người đã căng thẳng và hoang mang cả ngày – kéo tôi ra thang thoát hiểm và bảo tôi phải chạy đi. Cánh cửa vỡ vụn từng mảnh rồi bùng cháy. Từ hành lang, hai con quái vật hiện ra, da chúng có màu tuyết dơ bẩn, đôi mắt chúng xanh rực lấp lánh. Những ngón tay tôi tuột khỏi lang cang của thang thoát hiểm và tôi rơi xuống một đống đầy những bao rác trong hẻm. Vài phút sau, cửa sổ căn hộ của chúng tôi nổ tung, phun lửa phèo phèo.
Mẹ đã bảo tôi phải chạy, nên tôi chạy. Mẹ hứa sẽ tìm lại tôi. Nhưng mẹ đã không hề làm thế. Sau đó, tôi nghe trên tin tức rằng xác của mẹ đã được đem ra từ vụ cháy. Cảnh sát đang tìm kiếm tôi. Họ có nhiều câu hỏi: dấu hiệu của việc cố ý gây hỏa hoạn; hồ sơ về những kỷ luật tôi đã từng bị ở trường; báo cáo của hàng xóm về những tiếng la hét và một tiếng rầm thật to vang ra từ căn hộ của chúng tôi ngay trước khi vụ nổ xảy ra; và sự thật rằng tôi đã bỏ chạy khỏi hiện trường. Không có báo cáo nào nhắc đến những con sói với đôi mắt lập lòe.
Kể từ đêm đó tôi đã trốn chui trốn nhủi, sống ẩn dật lén lút, quá bận rộn với việc sinh tồn để đau buồn một cách đúng đắn về cái chết của mẹ, tự hỏi có phải tôi đã ảo tưởng ra những con quái vật đó… nhưng tôi biết mình đã không.
Giờ đây, sau cả một thời gian dài này, Cậu Randolph lại muốn giúp tôi.
Tôi nắm chặt hòn đá domino nho nhỏ khiến nó cắt vào lòng bàn tay tôi. “Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ con. Cậu chưa từng quan tâm đến chúng tôi.”
Randolph hạ cây gậy xuống. Ông dựa vào nó một cách nặng nhọc và nhìn chằm chằm xuống thảm. Tôi xém chút nữa là tin rằng mình đã làm tổn thương ông ấy.
“Cậu đã cầu xin mẹ cháu,” ông nói. “Cậu muốn mẹ đem con đến đây – để sống ở một nơi mà cậu có thể bảo vệ con. Bà ấy từ chối. Sau khi bà ấy mất…” Ông lắc đầu mình. “Magnus, con không biết là cậu đã tìm kiếm con bao lâu rồi đâu, hay chuyện con đang ở trong tình trạng nguy hiểm đến nhường nào.”
“Con không sao,” tôi đốp lại, mặc dù trái tim tôi đang đập thình thịch vào xương sườn mình. “Con đã tự chăm sóc cho mình rất tốt đấy.”
“Có lẽ thế, nhưng những ngày ấy đã qua hết rồi.” Sự chắc nịch trong giọng nói của Randolph làm tôi thấy ớn lạnh cả người. “Giờ con đã mười sáu rồi, độ tuổi của sự trưởng thành. Con đã thoát khỏi tay họ một lần, vào đêm mẹ con chết. Họ sẽ không để con trốn thoát lần nữa đâu. Đây là cơ hội cuối cùng của con. Hãy để cậu giúp con, không thì con chẳng sống qua khỏi ngày hôm nay đâu.”
Ngọn đèn mờ mùa đông rọi qua khung cửa kính màu, gột rửa gương mặt của Randolph từ màu này sang màu kia, đúng phong cách một con tắc kè.
Đáng lý tôi không nên đến đây. Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc. Mẹ đã nói đi nói lại, một lời nhắn nhủ rất rõ ràng: Đừng đến chỗ Randolph. Nhưng mà giờ tôi lại ở đây.
Tôi càng nghe nhiều những lời ông nói, tôi càng sợ hãi hơn, và càng tuyệt vọng muốn nghe tiếp ông ấy có gì để nói.
“Con không cần sự giúp đỡ của cậu.” Tôi đặt hòn đá domino nhỏ bé kỳ lạ ấy xuống bàn. “Con không muốn…”
“Cậu biết về những con sói.”
Điều đó khiến tôi dừng lại.
“Cậu biết con nhìn thấy gì,” ông nói tiếp. “Cậu biết ai sao những con vật ấy đến. Mặc kệ bọn cảnh sát nói gì, cậu biết mẹ con thật sự đã chết thế nào.”
“Làm thế nào…”
“Magnus, có nhiều điều cậu cần nói với con về bố mẹ của con, về nòi giống của con… Về cha của con.”
Một sợi băng lạnh giá chạy dọc sóng lưng tôi. “Cậu biết cha con?”
Tôi chẳng muốn cho Randolph lợi thế nào cả. Sống trên đường phố đã dạy tôi lợi thế có thể nguy hiểm đến nhường nào. Nhưng ông ấy đã khiến tôi mắc câu. Tôi cần được nghe những thông tin này. Xem ra từ ánh mắt đang thăm dò của ông ấy, ông ấy đã biết rồi.
“Vâng, Magnus. Nhân thân của cha con, vụ ám sát của mẹ con, lý do vì sao bà từ chối sự giúp đỡ của cậu… tất cả chúng đều có liên quan.” Ông ra hiệu về hướng tủ trưng bày mấy đồ lưu niệm Viking của mình. “Cả cuộc đời cậu, cậu đã làm việc chỉ vì một mục tiêu. Cậu đã cố giải mã một điều bí ẩn lịch sử. Cho đến gần đây, câu đã không nhìn thấy toàn cảnh sự việc. Giờ thì cậu đã thấy. Mọi thứ đều dẫn đến chính ngày hôm nay, ngày sinh nhật mười sáu của con…”
Tôi lùi lại về hướng cửa sổ, cố hết mình để đứng càng xa Cậu Randolph. “Này, con không hiểu chín mươi phần trăm những điều cậu đang nói, nhưng nếu cậu có thể kể cho con nghe về cha mình…”
Tòa nhà rúng động như thể một loạt hỏa tiễn vừa được bắn ra từ xa… tiếng ầm ầm quá gần tôi có thể cảm nhận nó được đến tận xương tủy.
“Họ sắp đến đây rồi,” Randolph cảnh báo. “Chúng ta sắp hết thời gian.”
”Họ là ai?”
Randolph đi khập khiễng về phía trước, dựa dẫm vào cây gậy của ông. Đầu gối phải của ông dường như không hoạt động. “Cậu đang đòi hỏi rất nhiều điều, Magnus ạ. Cháu chẳng có lý do gì để tin tưởng cậu. Nhưng cháu cần phải đi với cậu ngay lập tức. Cậu biết quyền lợi dòng nòi của cháu nằm ở đâu.” Ông chỉ tay tấm bản đồ cũ trên bàn. “Cùng chung sức lại, chúng ta có thể lấy lại những thứ thuộc về cháu. Đó là thứ duy nhất có thể sẽ bảo vệ được cháu.”
Tôi liếc sau lưng mình, nhìn ra cửa sổ. Nơi Khu thương mại Commonwealth phía dưới, Hearth đã biến mất. Tôi đáng ra cũng phải làm thế. Tôi nhìn Cậu Randolph, tôi cố tìm xem có sự tương đồng nào với mẹ tôi, bất cứ thứ gì có thể khơi gợi khiến tôi tin tưởng ông ta. Tôi chẳng tìm thấy gì cả. Tướng người bệ vệ của ông, đôi mắt đen thẫm dữ dội của ông ta, gương mặt chẳng chút đùa cợt và kiểu cách cứng nhắc của ông… ông là sự tương phản chính xác của mẹ tôi.
“Xe của cậu ngoài sau,” ông nói.
“Có… có lẽ chúng ta nên đợi Annabeth và Cậu Frederick.”
Randolph nhăn nhó. “Họ không tin cậu. Họ chưa từng tin cậu. Vì quá tuyệt vọng, và cũng là giải pháp cuối cùng, cậu đã đưa họ đến Boston để giúp cậu tìm kiếm cháu, nhưng giờ cháu đã ở đây…”
Tòa nhà rung lên lần nữa. Lần này có cảm giác như tiếng bùm ở gần hơn và mạnh hơn. Tôi muốn tin đó là do một vụ xây dựng gần đó, hoặc một nghi thức quân đội, hoặc bất cứ thứ gì có thể giải thích được. Nhưng trực giác của tôi lại nói với tôi cái khác. Âm thanh đó nghe như tiếng chân của một thứ khổng lồ phi thường đang giáng xuống – như âm thanh đã rung chuyển căn hộ của chúng tôi hai năm về trước.
“Làm ơn đi, Magnus.” Giọng Randolph run rẩy. “Cậu đã mất gia đình của chính mình vào tay những con quái vật đó. Cậu đã mất vợ và mấy đứa con gái của mình.”
“Cậu… cậu có gia đình ư? Mẹ con chẳng hề nói gì…”
“Không, bà sẽ không nói. Nhưng mẹ con… Natalie là chị gái duy nhất của cậu. Cậu yêu thương bà ấy. Cậu ghét chuyện mất đi bà ấy. Cậu không thể mất con nữa. Đi với cậu. Cha con để lại một thứ cho con để con tìm – thứ sẽ thay đổi những thế giới.”
Quá nhiều câu hỏi hỗn độn trong đầu tôi. Tôi chẳng thích ánh sáng điên cuồng trong đôi mắt của Randolph. Tôi chẳng thích cách ông nói những thế giới, số nhiều. Và tôi chẳng tin ông đã có tìm kiếm tôi từ khi mẹ tôi mất. Tôi có tai mắt của mình thường trực. Nếu Randolph đã dùng tên tôi để hỏi lòng vòng về tôi, một trong những người bạn đường phố đã nhắn nhủ tôi biết tồi, như Blitz đã làm sáng nay với Annabeth và Frederick.
Điều gì đó đã thay đổi – điều gì đó đã khiến Randolph quyết định rằng tôi đáng để tìm về.
“Nếu con chỉ chạy đi thì sao?” Tôi hỏi. “Cậu có ngăn cản con không?”
“Nếu con bỏ chạy, họ sẽ tìm thấy con. Họ sẽ giết con.”
Cổ họng tôi cảm thấy như nó bị nhét đầy bông gòn. Tôi không tin Randolph. Nhưng không may, tôi lại tin ông ấy đang nói thật về chuyện có người muốn giết tôi. Giọng nói ông ấy nghe có sự thành thật trong ấy.
“À, vậy thì,” tôi nói, “chạy đi một chuyến nào.”
Photo: UK Book cover
Người dịch: conruoinho
Sức mạnh chính nghĩa
November 1, 2015 — 12:13 am
Chừng nào mới có tiếp vậy conruoinho
Giang24h
December 12, 2015 — 8:04 am
Khi nao co tiep vay ban hay qua
blackwarrior_at@yahoo.com.vn
January 8, 2016 — 5:50 am
Hay quá, khi nào có tiếp thế bạn
nguyen
July 15, 2016 — 10:14 am
fb ban la gi vay add minh voi, khi nao co tap toep ???:)
conruoinho
July 15, 2016 — 10:24 am
Chào bạn. Bạn có thể theo dõi trang facebook.com/chatsach. Truyện này trong mục [Đọc thử] thôi nên mình chưa có ý định (cũng như không có thời gian) để dịch tiếp.