Đánh giá của tôi: ∗∗∗*/5
Vừa mới đọc xong quyển này vì đã bày ra mấy trò bookclub trên Gác sách. Thay vì ghi lại cảm xúc, mình đã ghi lại nó theo dạng câu hỏi, để thử xem lần sau đọc lại có cảm xúc giống như vậy hay không?
1 — Cảm nhận của bạn khi đọc tác phẩm Mắt Biếc? Khi đọc, bạn có khóc không?
Hơi sụt sịt nhưng mà chưa khóc như một số tác phẩm khác. Cảm nhận chung: Lâu rồi mới đọc lại văn Nguyễn Nhật Ánh, câu chữ rất mượt mà sâu sắc nhưng cốt truyện vẫn nhạt nhẽo, lại thêm khúc cuối mém có chút “tình mẹ duyên con” hơi không hợp gu với mình, đọc mà thấy hơi rùng mình chỗ đó, cũng may Ngạn biết dừng chân kịp lúc. Cho dù không có Hà Lan thì chuyện yêu đương một cô bé khi biết cô ta từ thuở lọt lòng rồi nhìn thấy cô ta lớn lên cũng làm mình thấy hơi ớn ớn.
“Cứ nghĩ đến cảnh ôm Trà Long trong tay mà lòng cứ ngỡ đang hôn Hà Lan đắm đuối, tôi rùng mình, nghe lạnh toát sau lưng.”
2 — Trích dẫn trong Mắt Biếc mà bạn thích nhất? (Trích dẫn hay gửi vào chủ đề sẽ được cập nhật dưới mục Trích dẫn hay dưới này nhé.)
Khá nhiều trích dẫn hay, đăng hai cái này:
Cuộc đời đã thực sự đổi thay. Có những đổi thay sâu sắc, những đổi thay mang màu sắc số phận mà thoạt nhìn không dễ nhận ra.
Điều đáng ngán nhất trong tình yêu là khi mình yêu ai, mình không biết họ có biết điều đó hay không. Điều đáng chán thứ nhì là khi mình biết họ biết điều đó rồi thì mình lại không biết học có yêu lại mình hay không.
3 — Ngạn từ nhỏ hay bị ba đánh đòn. Lúc nhỏ bạn có từng bị đòn hay không? Bạn nghĩ gì về cách giáo dục bằng roi vọt trong gia đình & xã hội hiện đại ngày nay, và cách giáo dục của ba dành cho Ngạn?
Đánh vài cây không có chết thằng Tây nào cả. 😛
4 — Những miêu tả của Nguyễn Nhật Ánh về tuổi thơ của Ngạn có giống với tuổi thơ của bạn hay không?
Hông giống lắm vì mình sinh ra ở thành phố, nhiều khi cũng ước được có tuổi thơ trèo cây như vậy.
5 — Lúc nhỏ sao Ngạn khóc nhiều quá vậy ta: bị đòn là khóc, bị ba bắt học bài là khóc, bà nội mất là khóc? Mấy bạn trai trên Gác lúc nhỏ có khóc nhiều như Ngạn không nhỉ?
Cái này thì hông trả lời được, nhưng mà trong trí nhớ của mình thì từ lúc cấp 1 chẳng thấy ma mống nào khóc bao giờ, trừ một hai người khá gần gũi.
6 — Bạn có kỷ niệm đặc biệt như kỷ niệm thằng Ngọc ị đùn trong lớp không?
Chưa nhớ ra.
7 — Bạn nghĩ gì khi đọc đến đoạn Ngạn tả xung hữu đột trong vườn ông Cửu Hoành để nhặt thị cho Hà Lan? Bạn đã từng ăn qua hay ngửi qua hương vị trái thị chưa? Có thấy nó đủ thơm ngọt để một chàng trai đi trộm thị cho cô gái?
Phải có chàng trai nào vì mình như thế cũng đỡ. Tuy rằng những hành động anh hùng luôn làm xúc động các cô gái một cách nhất thời, nhưng chỉ những hành động nho nhỏ thường ngày mới làm họ ghi nhớ mãi mãi.
8 — Bà nội của Ngạn đã từng nói về Hà Lan: “Nhưng dù sao đời nó sẽ khổ.” Vì sao bà lại nói vậy? Bạn có nghĩ người già có thể nhìn thấy trước cuộc đời của một đứa trẻ?
Có đôi khi có cảm giác như thế. Hay cũng như mình đã sống nhiều thì dần dần có thể “nhìn mặt mà bắt hình dong”.
9 — Những ngày thiếu vắng Hà Lan, Ngạn đọc truyện Tàu mà thấy “chán ngắt. Trương Phi, Hàn Tín chỉ mải đánh nhau, chẳng yêu iếc và mong nhớ như tôi.” Bạn nghĩ thế nào về những suy nghĩ này của Ngạn? Bạn có cho rằng Ngạn nên ôm ấp hoài bão vượt vũ môn như Trương Phi, Hàn Tín, hay nên suy tư vương vấn Hà Lan như Phạm Lãi mê Tây Thi?
Đây chính là đỉnh điểm… chán của Mắt Biếc khi ông Ngạn này tối ngày cứ mặt mày như đưa đám, yêu người ta mà hông dám nói thẳng, đâm ra xìu xìu rồi người ta cũng đi luôn… Phụ nữ thường thích đàn ông quyết đoán, có hoài bão, không thì chí ít cũng dám mạnh miệng “ba mặt một lời” dứt khóat cho xong, chứ có mấy ai thích mấy ông đa sầu đa cảm như thế này. Chắc thời mình nó khác, tự nhắc mình Nguyễn Nhật Ánh viết truyện này vào năm 1990.
10 — Bạn nghĩ gì về môi trường học chỉ toàn nam hoặc chỉ toàn nữ như trường Nữ của Hà Lan? Bạn có muốn được học trong một môi trường như thế không?
Hông, ở đâu đông con gái, ở đó có… cãi lộn.
11 — Bạn nghĩ gì về sự thay đổi của Hà Lan khi lên thành phố? Đây là do hoàn cảnh hay do tính cách? Nếu bạn là Hà Lan, bạn có muốn quay về làng hay không?
Sự thay đổi hông thể tránh khỏi. Nhìn hoàn cảnh của mình thì biết mình đã hông quay về làng… dù có rất nhiều nhung nhớ.
12 — “Rất nhiều năm về sau này tôi thường tự trách mình tại sao hồi đó tôi không nói thẳng với Hà Lan là tôi yêu nó. Nếu tôi nói ra điều đó, hẳn cuộc đời của chúng tôi đã rẽ sang hướng khác, sáng sủa hơn và ít xây xát hơn.” Bạn nghĩ điều này có đúng hay không (nếu đã đọc đến hết truyện)?
Có, nếu nói sớm đã dứt được sớm.
13 — Nếu Ngạn kiên quyết hơn với Dũng khi Dũng hỏi Hà Lan có phải là người yêu của Ngạn không, liệu mọi chuyện có khác (nếu đã đọc đến hết truyện)?
Có, đàn ông hông cướp bồ bạn. Vì mày hông nói rõ nên mới thế.
14 — Tác giả Nguyễn Nhật Ánh có hỏi trên facebook của ông: Còn Chút Gì Để Nhớ và Mắt Biếc, truyện nào buồn hơn (nếu đã đọc cả hai)?
Đọc cả hai mà hông nhớ Còn Chút Gì Để Nhớ nó về cái gì. (Ironic!)
15 — Bạn nghĩ Hà Lan có đáng bị Dũng bỏ rơi như là một quả báo cho việc Hà Lan đã bỏ rơi Ngạn?
Hông đáng, hông đứa con gái nào đáng bị vậy cả… Dù sao thì Ngạn đã bao giờ tỏ tình thẳng thắn với Hà Lan đâu mà nói là bị Hà Lan bỏ rơi.
16 — Sau nhiều năm, Ngạn luôn dõi theo Hà Lan, Hà Lan quen Linh vì nghĩ Linh có nét giống Dũng. Ngạn có nói: “Bản chất của tình yêu là hy vọng.” Bạn thấy có đúng không? Hay là dựa trên hoàn cảnh của Ngạn và Hà Lan, thì bản chất của tình yêu là vô vọng mới đúng?
Câu hỏi này mình viết mà mình còn thấy khó trả lời… Khi tình yêu hai chiều thì là hy vọng, còn khi một chiều thì vô vọng… Nhưng mà có ai định nghĩa được tình yêu?
17 — Bạn nghĩ gì về tình yêu của Ngạn dành cho Trà Long? Đó có phải là một tình yêu nam nữ thật sự hay không?
Sai lầm, biểu hiện tình cảm sai lầm… yêu quá hóa rồ… hay là anh chàng 40-yo virgin này đang dùng hóc môn để suy nghĩ?
18 — Bạn nghĩ gì về tình yêu của Trà Long dành cho Ngạn? Đó có phải là một tình yêu nam nữ thật sự hay không?
Ngộ nhận của tuổi mới lớn… đã có bao nhiêu bạn từng mơ về thầy giáo mình? (Tình thầy-trò, chú-cháu không phải là không thể, nhưng có những thứ không thể nào nên xảy ra…)
19 — Bạn nghĩ gì về quyết định “không lấy Ngạn” của Hà Lan? Quyết định đó đúng hay sai?
Đúng. Nếu không yêu lấy về chỉ là thương hại, mà về sống ba người Ngạn, Hà Lan, Trà Long dị dị thế nào ấy.
20 — Bạn nghĩ câu chuyện này có kết thúc vui, buồn, hay kết thúc mở?
Kết thúc vui, cuối cùng thì mỗi người cũng đã có một hướng đi riêng cho mình, nhìn rõ sự việc dù là đã mất hơi bị nhiều thời gian…
21 — Nếu đây là lần thứ 2, thứ 3 hay thứ n bạn đọc quyển này, cảm xúc có giống lần đầu tiên không?
Chưa biết, mới đọc lần đầu.
22 — Nhân vật phụ nào trong truyện để lại ấn tượng cho bạn nhiều nhất?
Nhân vật anh Nhân con trai bà Năm Tư chuyên nấu canh rau dền. Anh ta đi lính ở Buôn Mê Thuột, đánh nhau què giò, bị cưa một chân, thành thương phế binh giải ngũ về nhà. Từ ngày đó, anh Nhân đổi tính, lầm lì, chẳng nói chuyện với ai, ngày nào cũng xách cần câu ra đi từ sáng sớm, tối mịt mới về….
Chuyện của anh này chắc viết cũng ra được một quyển sách khác về số phận những con người sau chiến tranh. Chân cụt rồi sẽ hết đau, nhưng nỗi đau cụt chân và những di chứng sau chiến tranh, bao giờ mới lành? Có cả đội người Việt hải ngoại sẽ nói cho bạn biết cái đó chưa bao giờ lành cả…
Những vết thương thể xác bao giờ cũng chóng lành. Có phải vậy không, Mắt Biếc?
Photo Credit: book stock photo
Thông tin sách:
NXB Trẻ
Xuất bản: tái bản năm 2010
Kích thước: 10.5 x 17.5 cm, 298 trang
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Giá bìa: 39.000 đồng