Chat Sách đánh giá: ∗∗∗∗/5

Một lần xem phim My Name is Kim Sam Soon, có đoạn Sam Soon phải trông chừng Mi Joo. Mi Joo là cháu gái của (nam chính) Jin Heon, cô bé đã từng chứng kiến cảnh cha mẹ mình bị tai nạn qua đời và từ đó không hề mở miệng nói chuyện. Sam Soon đã kể cho Mi Joo nghe về Momo, “Momo là một cô bé mồ côi, không nói chuyện nhưng rất biết lắng nghe như Mi Joo vậy đó.” Sau lần đó, Jin Heon và bạn gái Hee Jin dắt Mi Joo đi nhà sách chơi, Mi Joo nhìn thấy quyển Momo và nằng nặc đòi mua. Jin Heon tò mò nên cũng bí mật mua một quyển để đọc. Bìa sách Momo của Hàn Quốc cũng giống hình minh họa phía trên, nhưng với tông màu vàng, trắng và cam dịu dàng thay vì màu cam và màu xanh như bìa bản gốc tiếng Đức. Nhìn thấy bìa là tôi đã muốn mua ngay đọc ngay, nhất là tên tựa sách cũng chẳng cho ta biết nội dung nó như thế nào, nhưng không tìm ra được bản tiếng Anh hay tiếng Việt có hình bìa tương tự. Đợi mãi một thời gian tôi mới chờ được bản bìa này lại tái bản. Tôi đọc loáng xong ngay khi mua về. 

 

Có những quyển sách như thế, chỉ nhìn hình bìa đã biết mình sẽ yêu thích nó. Quyển sách chứa đựng một bài học thật sâu sắc về thời gian, đến khi đọc xong tôi muốn làm ngay những thứ mình đang làm dang dở vì không muốn để phí đi thời gian của mình. Nhưng. Khoan đã. Nghĩ lại xem nào. Hình như đó không phải là bài học về thời gian mà Michael Ende muốn chuyển đến độc giả. Cảm xúc y như lời bạt của tác giả để lại cuối truyện, sau khi đọc xong Momo, chắc hẳn nhiều bạn đọc cũng như tôi vẫn sẽ còn nhiều thắc mắc: Thời gian là gì? Nó từ đâu đến và nó đi về đâu? Nó thuộc về ai và ai phụ thuộc vào nó? Thời gian có đong đếm được hay không?

 

Tôi nhớ một lần trên diễn đàn các bạn vào bàn luận “Ngôn tình lợi hay hại”, để thuyết phục các bạn trẻ đừng bỏ thời gian vào những thứ vô bổ, tôi đã làm một phép tính nhỏ tương tự như bọn áo xám đã làm phép tính để dụ dỗ ông Fusi. Nếu ông “gửi tiết kiệm” thời gian cho bọn chúng, chỉ cần làm mọi việc nhanh hơn một chút, bớt bà tám một chút, dẹp bỏ những việc “tào lao” chẳng có ích gì cho bản thân một chút, thì tổng cộng ông Fusi sẽ tiết kiệm được khá nhiều thời gian sau này bắt đầu lại cuộc đời mới. Thật giống với những gì mỗi ngày tôi nghe tuyên truyền ở các bài báo làm thế nào để có hiệu suất cao trong công việc, hay thậm chí có nhiều dự án của tôi ở công ty cũng thế: làm thế nào để công nhân sản xuất được nhiều hơn trong một giờ, làm thế nào để tung thêm nhiều sản phẩm mới ra thị trường trong một năm, làm thế nào để rút gọn thời gian nghiên cứu một thứ gì đó, v.v. Tất cả những khoa học kĩ thuật chúng tôi theo đuổi và áp dụng đều nhằm làm mọi thứ nhanh hơn, tiết kiệm được nhiều thời gian hơn để làm việc khác… Tôi tự hỏi, trong thế giới đang bay vùn vụt này còn có chỗ nào cho những đứa trẻ sống chậm như Momo hay không?

 

“Không ai ngờ được rằng khi mình tiết kiệm thời gian thì thật ra lại đã tiết kiệm một thứ hoàn toàn khác hẳn. Không ai chịu nhận ra rằng cuộc sống của mình ngày một nghèo nàn hơn, ngày một đơn điệu hơn và ngày một lạnh lẽo hơn.
Nhưng lũ trẻ cảm thấy điều này rõ rệt, vì nay không còn ai có thì giờ cho chúng nữa.
Mà thời gian là cuộc sống. Mà ta cảm nhận cuộc sống bằng trái tim. Càng tiết kiệm thời gian thì càng có ít cuộc sống hơn.”

 


Photo Credit: Book stock photo

Paperback, 304 pages
Published December 31st 1999 by Thienemann (first published 1973)
literary awards: Deutscher Jugendliteraturpreis for Jugendbuch (1974)
momo