Người Sao Hỏa
Tác giả: Andy Weir
Người dịch: conruoinho
Thể loại: Khoa học viễn tưởng (scifi)
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.
Truyện dịch từ bản Advance Read nên có thể không giống hoàn toàn với bản xuất bản.
Mục Lục
1 – 2 – 3 – 4 – 5 – 6 – 7 – 8 – 9 – 10 – 11 – 12 – 13 – 14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 – 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26
(19)
“Này, Melissa…” Robert nói. “Tín hiệu của anh có truyền sang bên ấy không? Em có thấy anh không?”
“Xem được rõ nghe được to, anh yêu ạ,” Chỉ huy Lewis nói. “Đường truyền video rất rõ ràng.”
“Họ nói anh có 5 phút,” Robert nói.
“Còn hơn không,” Lewis đáp. Cô bay bay trong khoang của mình, nhẹ nhàng chạm vào vách ngăn để không bị trôi đi. “Thật vui khi cuối cùng cũng được thấy anh trong thời gian thực nhu thế này.”
“Ừ,” Robert mỉm cười. “Anh chẳng cảm nhận sự trì trệ nào. Anh phải nói là ước gì em đang về nhà.”
Lewis thở dài, “Em cũng vậy, anh yêu ạ.”
“Đừng hiểu lầm anh,” Robert nói vọi, “Anh hiểu vì sao em làm điều này. Nhưng từ một góc nhìn ích kỷ, anh nhớ vợ anh. Này, em đang bay lơ lửng đó à?”
“Hả?” Lewis đáp. “À, đúng thế. Hiện giờ con tàu không xoay tròn. Không có trọng lực hướng tâm.”
“Tại sao không?”
“Vì bọn em đang đậu để chuẩn bị đó Taiyang Shen trong vài ngày tới. Bọn em không thể xoay tàu khi đón một tàu khác.”
“Anh hiểu rồi,” Robert nói. “Thế mọi chuyện trên tàu thế nào rồi? Có ai chọc tức gì em không?”
“Không,” Lewis lắc đầu. “Họ là một đoàn tốt, may mà em có họ.”
“Ồ này!” Robert reo lên. “Anh tìm được một món hay tuyệt để thêm vào bộ sưu tập của chúng ta!”
“Ồ? Anh tìm được gì vậy?”
“Một đĩa gốc Abba’s Greatest Hits có tám bài hát. Vẫn còn nguyên xi trong hộp.”
Lewis tròn xoe mắt nhìn. “Thật đấy chứ? Bản từ năm 1973 hay chỉ là một đĩa tái bản?”
“1973 gốc trăm phần trăm luôn.”
“Wow! Tìm hay quá!”
“Anh biết chứ, đúng không nào!?”
***
Chiếc máy bay phản lực rùng mình một cái rồi dừng hẳn ở cổng.
“Ôi các thần linh ơi,” Venkat nói, tay xoa bóp cổ mình. “Đó là chuyến bay lâu nhất tôi từng đi.”
“Ừm,” Teddy nói, tay dụi dụi mắt.
“Ít ra ngày mai chúng ta mới phải đi đến Jiuquan,” Venkat rên rĩ. “Một ngày bay mười bốn tiếng rưỡi là đã quá đủ.”
“Đừng thong thả quá,” Teddy nói. “Chúng ta còn phải đi qua hải quan và có lẽ chúng ta phải điền cả đống đơn vì chúng ta là quan chức của Chính phủ Hoa kỳ… phải vài tiếng nữa chúng ta mới được ngủ.”
“Chết tiệt.”
Họ lấy hành lý xách tay của mình, rồi mệt nhọc lê bước xuống máy bay với những hành khác uể oải còn lại.
Terminal 3 ở Sân bay Quốc tế Thủ đô Bắc Kinh vạng vọng những âm thanh lộn xộn thường nghe thấy ở những cổng bay lớn. Venkat và Teddy tiếp tục đi về phía trước còn những công dân Trung Quốc từ chuyến bay của họ rẽ sang một cổng hải quan có quy trình đơn giản hơn.
Trong khi đến lượt Venkat vào xếp hàng, Teddy đứng sẵn đằng sau ông và nhìn quanh quất cổng bay xem có tiệm tạp hóa nào không. Bất cứ loại caffeine nào đều được hoan nghênh.
“Xin lỗi, thưa hai vị,” một giọng nói vang lên phía sau họ.
Họ quay lại và nhìn thấy một người đàn ông Trung Quốc trẻ tuổi ăn mặc không quá trịnh trọng. “Tên tôi là Su Bin Bao,” anh cất tiếng nói một giọng tiếng Anh thật chuẩn. “Tôi là nhân viên của Trung Tâm Không Gian Quốc Gia Trung Quốc. Tôi sẽ là hướng dẫn và phiên dịch cho hai vị trong thời gian lưu trú tại Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa.”
“Rất hân hạnh được gặp anh, anh Su.” Teddy nói. “Tôi là Teddy Sanders, còn đây là Tiến sĩ Venkat Kapoor.”
“Chúng tôi cần phải ngủ,” Venkat nói ngay lập tức. “Ngay khi chúng tôi đi qua hải quan, anh làm ơn đưa chúng tôi về khách sạn để ngủ.”
“Tôi có thể làm tốt hơn thế nữa, thưa Tiến sĩ Kapoor,” Su mỉm cười. “Ông là một khách mời chính thức của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa. Ông đã được cho phép để đi vượt qua hải quan. Tôi có thể đưa ông đến khách sạn ngay lập tức.”
“Tôi yêu anh,” Venkat nói.
“Xin gửi lời cám ơn của chúng tôi đến Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa,” Teddy nói thêm.
“Tôi sẽ chuyển lời,” Su Bin mỉm cười.
***
“Helena, tình yêu của anh,” Vogel nói với vợ. “Anh tin là em vẫn khỏe chứ?”
“Vâng,” cô nói. “Em khỏe. Nhưng em nhớ anh.”
“Anh xin lỗi.”
“Chẳng thể làm khác được,” cô nhún vai.
“Cái đám khỉ của chúng ta thế nào rồi?”
“Bọn trẻ vẫn khỏe,” cô mỉm cười. “Eliza đã quen với cuộc sống ở trường cấp hai, còn Victor đã được chọn làm thủ môn cho đội bóng trường cấp ba.”
“Tuyệt!” Vogel nói. “Anh nghe nói em đang ở khu Điều hành Phi vụ. NASA không thể nối đường truyền tín hiệu đến Bremen sao?”
“Họ có thể,” cô nói. “Nhưng đưa em đến Houston thì dễ dàng cho họ hơn nhiều. Một kỳ nghỉ hè miễn phí ở Mỹ. Em là ai mà có thể từ chối chứ?”
“Khá lắm. Mẹ anh thế nào?”
“Vẫn khỏe như mình có thể hy vọng,” Helena nói. “Mẹ có ngày khỏe ngày không. Trong vài lần cuối em đến thăm, mẹ chẳng còn nhận ra em nữa. Nhìn về một góc độ khác, đó là một phước lành. Mẹ chẳng phải lo lắng về anh như em đây.”
“Tình trạng mẹ vẫn chưa chuyển xấu đi?” Anh hỏi.
“Không, mẹ vẫn vậy như khi anh cất cánh. Các bác sĩ chắc chắn mẹ sẽ vẫn còn đây khi anh trở về.”
“Tốt quá,” anh nói. “Anh đã lo lắng khi anh gặp mẹ lần cuối.”
“Alex,” Helena nói. “Anh sẽ an toàn chứ?”
“An toàn trong hết khả năng của bọn anh,” anh đáp. “Tình trạng con tàu vẫn hoàn hảo, và sau khi đón tàu Taiyang Shen, bọn anh sẽ có đủ đồ dự trữ cần thiết cho phần còn lại của chuyến đi.”
“Cẩn thận đấy,” cô nói.
“Anh sẽ mà, em yêu,” Vogel hứa với cô.
***
“Chào mừng các anh đến Jiuquan,” Guo Ming nói. “Tôi hy vọng chuyến bay của anh đều êm thấm?”
Su Binh phiên dịch lại vời của Guo Ming khi Teddy ngồi xuống chiếc ghế cạnh vị trí tốt nhất trong phòng quan sát.
“Vâng, cảm ơn,” Teddy nói. “Sự hiếu khách của các anh thật tuyệt vời. Máy bay riêng bên anh thu xếp cho bọn tôi đến đây quả là điều đáng quý.”
“Nhân viên của chúng tôi đã rất vui được làm việc với đội hình tân tiến của bên anh,” Guo Ming nói. “Tháng vừa rồi quả là thú vị. Lắp ráp một con tàu Mỹ vào máy tăng thế của Trung Quốc. Tôi tin rằng đây là lần đầu tiên một việc như thế được thực hiện.”
“Điều đó chỉ chứng mình là,” Teddy tiếp lời. “Tình yêu cho khoa học là của chung cho mọi nền văn hóa.”
Guo Ming gật gù. “Nhân viên của chúng tôi đặc biệt ca ngợi văn hóa làm việc của anh bạn Mitch Henderson bên anh. Anh ấy rất tận tụy.”
“Anh ta là một kẻ phiền toái chết được,” Teddy nói.
Su Bin ngập ngừng trước khi dịch, nhưng rồi anh cũng tiếp tục.
Guo Ming phá lên cười. “Anh có thể nói thế,” ông nói. “Còn tôi thì không.”
***
“Anh giải thích lại xem,” Amy – cô em gái của Beck hỏi. “Tại sao anh phải làm chuyến EVA?”
“Có lẽ anh sẽ không cần làm,” Beck giải thích. “Anh chỉ phải sẵn sàng thôi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nếu tàu bên ấy không cập vào tàu của bọn anh. Nếu chuyện trục trặc gì xảy ra, nhiệm vụ của anh là ra ngoài tóm lấy nó.”
“Sao bọn anh không di chuyển Hermes để đón nó?”
“Không thể nào,” Beck trả lời. “Hermes khổng lồ. Nó chẳng hề được thiết kế để điều khiển những thao tác di chuyển chính xác.”
“Tại sao phải là anh cơ chứ?”
“Vì anh là chuyên viên EVA?”
“Em tưởng anh là bác sĩ cơ.”
“Là anh luôn,” Beck nói. “Ai cũng có nhiều nhiệm vụ. Anh là bác sĩ, nhà sinh vật học, và chuyên viên EVA. Chỉ huy Lewis của bọn anh là nhà địa chất học. Johanssen là người điều khiển hệ thống và kỹ thuật viên cho các lò phản ứng. Vân vân và vân vân.”
“Còn anh chàng đẹp trai kia thì sao… Martinez ấy?” Amy hỏi. “Anh chàng ấy làm gì?”
“Anh ấy là phi công cho MDV và MAV.” Beck nói. “Anh ta cũng có vợ có con rồi, hồ ly tinh ạ.”
“À thế thì. Anh Watney thì sao? Anh ấy đã làm gì?”
“Cậu ta là nhà thực vật học và kỹ sư. Và đừng có mà nhắc đến cậu ta bằng thì quá khứ.”
“Kỹ sư? Giống Scotty vậy hả?”
“Giống vậy,” Beck đáp. “Cậu ta sửa chữa đồ đạc.”
“Em cá là giờ tay nghề đó hữu dụng lắm.”
“Ừ, chứ còn gì nữa.”
***
“Cái đám mọt Trung Quốc này, bọn họ là một đám quái đản,” Mitch nói. “Nhưng họ làm máy tăng thế tốt đấy chứ.”
“Tốt,” Venkat nói. “Kết nối giữa mắt tăng thế và tàu dự trữ của chúng ta thế nào?”
“Mọi hệ thống đều tốt cả,” Mitch nói. “JPL hoàn toàn theo sát những đặc điểm kỹ thuật. Mọi thứ vừa vặn như đo ni đóng giầy.”
“Có gì đáng để lo lắng hay hạn chế không?” Venkat hỏi.
“Vâng. Tôi lo lắng không biết tối qua mình ăn trúng cái gì. Tôi nghĩ nó có con mắt trong đó.”
“Tôi chắc chắn chẳng có con mắt nào đâu.”
“Đám kỹ sư bên này đặc biệt nấu cho riêng tôi đấy,” Mitch nói.
“Vậy chắc có con mắt trong đó,” Venkat nói. “Họ ghét anh như gì.”
“Tại sao?”
“Tại vì anh là thằng khốn, Mitch,” Venkat nói. “Một thằng khốn nạn. Với tất cả mọi người.”
“Cũng hợp lý nhỉ. Miễn sao tàu đến được Hermes, họ muốn đốt hình nộm của tôi thì tôi cũng đếch quan tâm.”
***
“Vẫy chào ba đi!” Marissa nói và vẫy tay của David về ống quay. “Vẫy chào ba đi!”
“Nó còn quá nhỏ để có thể biết chuyện gì đang xảy ra,” Martinez nói.
“Chỉ cần nghĩ đến lợi thế mà sau này nó sẽ có trong cuộc đời xem,” cô nói. “Bố tao lên sao Hỏa. Còn bố mày làm gì?”
“Đúng đó, anh thật tuyệt vời,” anh đồng tình.
Marissa tiếp tục vẫy tay của David vào ống quay. David thì thấy bàn tay kia của mình thú vị hơn, bàn tay đang tích cực tập trung vào nhiệm vụ ngoáy mũi.
“Này,” Martinez nói. “Em đang giận hả.”
“Anh nhận ra à?” Marissa hỏi. “Em đang cố che giấu việc đó.”
“Chúng ta đã cặp kè từ năm mười lăm. Anh biết khi nào em giận mà.”
“Anh xung phong kéo dài phi vụ thêm 533 ngày,” cô nói. “Đồ mắc dịch.”
“Ừ,” Martinez nói. “Anh đã đoán ra đó là lý do.”
“Thằng con anh sẽ vào nhà trẻ khi anh trở về. Nó sẽ chẳng có chút ký ức nào về anh cả.”
“Anh biết,” Martinez nói.
“Còn em phải đợi thêm 533 ngày mới được làm tình đây này!”
“Anh cũng vậy thôi,” anh chống chế nói.
“Suốt thời gian ấy em còn đứng ngồi không yên vì lo cho anh,” cô nói.
“Ừ,” anh đáp. “Anh xin lỗi mà.”
Cô hít một hơi sâu. “Rồi chúng ta sẽ vượt qua thôi.
“Rồi chúng ta sẽ vượt qua thôi,” anh tán thành.
***
“Chào mừng bạn đến với Báo Cáo Watney của CNN. Hôm nay chúng ta có Giám đốc Hoạt động Sao Hỏa Venkat Kapoor. Ông ấy đang trò chuyện với chúng ta qua hệ thống vệ tinh từ Trung Quốc. Tiến sĩ Kapoor, cảm ơn ông đã tham gia chương trình của chúng tôi.”
“Rất hân hạnh,” Venkat đáp.
“Này Tiến sĩ Venkat, hãy cho chúng tôi biết về tàu Taiyang Shen đi. Tại sao phải qua tuốt Trung Quốc để phóng tàu thăm dò. Sao không gửi từ Hoa Kỳ?”
“Hermes sẽ không đi vào quỹ đạo Trái Đất,” Venkat nói. “Nó chỉ bay ngang qua trên đường lên sao Hỏa. Và vận tốc của nó rất cao. Chúng tôi cần một máy tăng thế vừa có khả năng thoát khỏi trọng lực Trái Đất, và còn có thể bắt kịp vận tốc hiện thời của Hermes. Chỉ có Taiyang Shen là có đủ năng lượng để làm điều đó.”
“Nói cho chúng tôi về con tàu gửi đồ dự trữ đi.”
“Đó là một con tàu lắp ráp vội,” Venkat nói. “JPL chỉ có 30 ngày để hoàn thành. Họ phải thật an toàn và hiệu quả hết khả năng của mình. Cơ bản nó chỉ là một cái vỏ chứa đầy thức ăn và những vật dụng khác. Nó có một bộ động cơ vệ tinh phản lực chuẩn để thực hành các thao tác, chỉ vậy thôi.”
“Và nhiêu đó đủ để bay đến Hermes?”
“Chiếc Taiyang Shen sẽ đưa nó đến Hermes. Bộ phận phản lực có điều khiển chính xác để cập tàu. JPL đã không có thời gian để tạo ra hệ thống dẫn đường. Nên nó sẽ được một phi công điều khiển từ xa.”
“Ai sẽ điều khiển nó?” Cathy hỏi.
“Phi công cho chuyến Ares 3, Thiếu tá Rick Martinez. Khi tàu đến gần Hermes, anh sẽ tiếp quản và hướng nó bay đến nơi cảng cập tàu.”
“Và nếu có vấn đề thì sao?”
“Hermes sẽ có chuyên viên EVA, Bác sĩ Chris Beck, mặc áo du hành và sẵn sàng trong suốt quá trình đó. Nếu cần anh ta sẽ bay ra để chính tay nắm lấy con tàu và lôi nó về cảng.”
“Nghe có vẻ không khoa học lắm,” Cathy cười lớn.
“Cô muốn không khoa học à?” Venkat mỉm cười. “Nếu con tàu không thể tự cập vào bến vì lý do nào đó, Beck sẽ mở cửa tàu và đem đồ đạc bên trong vào cửa khóa khí.”
“Giống như đem đồ đi chợ từ ngoài xe vào nhà?” Cathy hỏi.
“Chính xác là vậy đó,” Venkat nói. “Và chúng tôi ước tính sẽ mất bốn chuyến đi về. Nhưng đó là một trường hợp gay go lắm. Chúng tôi không nghĩ sẽ có vấn đề gì với trong việc cập tàu.”
“Nghe như anh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi mặt,” Cathy mỉm cười.
“Chúng tôi phải làm vậy thôi,” Venkat nói. “Nếu họ không có được đồ dự trữ đó… à, họ cần mớ đồ dự trữ ấy.”
“Cảm ơn ông đã dành thời gian trả lời câu hỏi của chúng tôi,” Cathy nói.
“Đó luôn là vinh dự của tôi, cô Cathy à.”
***
Ông bồn chồn không yên trên ghế mình, chẳng biết phải nói gì. Sau một hồi, ông kéo khăn tay trong túi và chùi đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên cái đầu hói của mình.
“Nếu tàu không đến được chỗ con thì sao?” Ông hỏi.
“Bố ráng đừng nghĩ đến chuyện đó,” Johanssen nói.
“Mẹ con lo lắng quá bà chẳng thể đến đây được nữa.”
“Con xin lỗi,” Johanssen lầm bầm, mắt trĩu xuống.
“Bà ấy không thể ăn, không thể ngủ, lúc nào cũng thấy bệnh bệnh. Bố cũng chẳng khá hơn mấy. Sao họ có thể bắt con làm điều này chứ?”
“Họ không có ‘bắt’ con làm gì cả, bố ạ. Là con tự tình nguyện.”
“Sao con có thể làm thế với mẹ con chứ?” Ông chất vấn.
“Xin lỗi bố,” Johanssen nói. “Watney là bạn đồng hành của con. Con không thể để mặc anh ấy chết được.”
Ông thở dài. “Ước gì bố mẹ đã nuôi dạy con sống ích kỷ một chút.”
Cô khúc khích cười thầm.
“Sao mà ta lại rơi vào tình huống này chứ?” Ông than van. “Ta chỉ là một quản lý tiêu thụ của khu vực cho một nhà máy khăn giấy. Sao con gái của ta lại ở trong không gian?”
Johanssen nhún vai.
“Đầu óc con lúc nào cũng có thiên hướng khoa học,” ông nói. “Điều đó thật tuyệt! Học toàn điểm A. Lúc nào cũng chơi với mấy thằng nhóc mọt sách nhát cáy chẳng dám thử bất cứ thứ gì. Chẳng có chút máu hoang dại nào cả. Con là đứa con gái trong mơ của mọi người cha.”
“Cảm ơn bố, con…”
“Nhưng rồi con lại chui vào trái bom bắn con cái vèo bay tuốt lên sao Hỏa. Và ý bố nói đúng về mặt nghĩa đen luôn đấy.”
“Về mặt kỹ thuật,” cô chỉnh bố mình, “thì máy tăng thế chỉ đưa bọn con vào quỹ đạo thôi. Động cơ ion được cung cấp điện nguyên tử mới là thứ đưa con lên sao Hỏa.”
“Ôi, thế còn hay nữa!” Ông nói.
“Bố, con sẽ không sao đâu. Nói với mẹ là con sẽ không sao.”
“Vậy có ích gì chứ?” Ông hỏi. “Bà ấy sẽ lo lên lo xuống cho đến khi con về nhà mới thôi.”
“Con biết,” Johassen nói nhỏ. “Nhưng…”
“Sao chứ?” Ông hỏi. “Nhưng sao?”
“Con sẽ không chết. Thật sự con sẽ không chết đâu. Ngay cả khi có chuyện gì xảy ra.”
“Ý con là sao?”
Johanssen nhíu đôi mày mình. “Cứ nói với mẹ là con sẽ không chết.”
“Làm thế nào? Bố không hiểu.”
“Con không muốn đi sâu vào câu hỏi làm thế nào,” Johanssen đáp.
“Nghe này,” ông nghiên người về phía máy quay và nói. “Lúc nào bố cũng tôn trọng sự riêng tư và độc lập của con. Bố chưa từng cố soi mói cuộc đời của con, chưa từng cố điều khiển con. Trước giờ bố làm tốt mấy chuyện ấy lắm, đúng không nào?”
“Đúng ạ,” cô nói.
“Vậy để đổi lại một cuộc đời đã không xía vào chuyện riêng của con, cho bố biết một lần này thôi nhé. Con đang giấu giếm cái gì?”
Cô im lặng trầm ngâm vài giây. Cuối cùng cô cất tiếng, “Họ đã có kế hoạch.”
“Ai?”
“Lúc nào họ cũng có kế hoạch,” cô nói. “Họ đã tính toán mọi thứ từ sớm.”
“Kế hoạch gì?”
“Họ chọn cho con sống. Con nhỏ tuổi nhất. Con có kỹ năng cần thiết để sống sót trở về nhà. Và con nhỏ con nhất nên sẽ cần ít thức ăn nhất.”
“Nếu tàu gửi đồ dự trữ xảy ra chuyện thì sao, Beth,” bố cô hỏi. Lần này, ông cứng rắn hơn tính cách bình thường của mình.
“Ai cũng sẽ chết trừ con ra,” cô nói. “Tất cả bọn họ sẽ cùng uống thuốc và chết. Họ sẽ uống ngay để không phải tốn thêm khẩu phần ăn nào. Chỉ huy Lewis chọn con làm người sống sót. Hôm qua chị ấy mới nói với con. Con không nghĩ NASA biết chuyện này.”
“Và đồ dự trữ sẽ đủ để con trở về Trái Đất sao?”
“Không,” cô nói. “Bọn con chỉ còn đủ thức ăn cho sáu người trong vòng một tháng. Nếu chỉ còn mình con, thì con có thể ăn được sáu tháng. Giảm khẩu phần ăn thì con có thể kéo dài đến chín tháng. Nhưng phải mất mười bảy tháng con mới về đến nhà.”
“Vậy làm sao con sống được?”
“Đồ dự trữ không phải là nguồn lương thực duy nhất bố à…” Cô nói.
Mắt ông mở tròn trưng trưng. “Ôi… ôi chúa tôi ơi…”
“Chỉ nói với mẹ là lương thực sẽ đủ dùng thôi, ok?”
***
Các kỹ sư Mỹ và Trung Quốc cùng nhau hoan hô tại trạm Điều hành Phi vụ Jiuquan.
Màn hình chính chiếu vệt khói của Taiyang Shen đang vẽ một đường phất phới trên nền trời Gobi giá lạnh. Con tàu tuy không còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vẫn đang vút thẳng vào quỹ đạo. Tiếng gầm rú inh tai nhỏ dần nghe như những tiếng sấm vang vọng ở đằng xa.
“Cú phóng hoàn hảo,” Venkat phấn khởi nói.
“Đương nhiên,” Zhu Tao đáp.
“Bọn anh thật sự đã giúp chúng tôi vượt qua ải này,” Venkat nói. “Và chúng tôi rất biết ơn!”
“Tất nhiên rồi.”
“Mà này, các anh có một chỗ trên Ares 5. Ai cũng được lợi cả.”
“Ừm.”
Venkat nhìn nghiêng qua Zhu Tao. “Dường như anh không vui lắm nhỉ.”
“Tôi dành bốn năm để xây dựng tàu Taiyang Shen,” anh nói. “Và cả vô số các nhà nghiên cứu, nhà khoa học, và các kỹ sư cũng thế nữa. Ai cũng dồn hết trí lực vào việc xây dựng trong khi tôi lúc nào cũng phải đấu tranh chính trị để duy trì quỹ đầu tư.
Và cuối cùng chúng tôi xây dựng thành công một con tàu rất đẹp. Con tàu không người lái cứng cáp nhất, to lớn nhất trong lịch sử. Quốc vụ viện sẽ không cho quỹ để xây một máy tăng thế như vậy nữa.”
Anh quay sang Venkat. “Đó đã có thể là một di sản lâu dài cho nghiên cứu khoa học. Nhưng giờ nó chỉ là một con tàu chở hàng. Chúng tôi sẽ gửi được một phi hành gia Trung Quốc lên sao Hỏa, nhưng sẽ có loại khoa học nào anh ta đem về mà những nhà khoa học khác không thể làm được hay không? Hoạt động này là một sự tổn thất cho tri thức của nhân loại.”
“Này,” Venkat thận trọng nói. “Nó là một ích lợi cho Mark Watney.”
“Ừm,” Zhu Tao ậm ừ.
***
“Khoảng cách 61 m, vận tốc 2.3 m/giây,” Johanssen nói.
“Không vấn đề gì cả,” Martinex nói, mắt anh dán chặt vào màn hình. Một cái đang chiếu cảnh từ cảng cập tàu A, còn máy kia liên tục cập nhật tọa độ từ xa của con tàu.
Lewis bay sau lưng trạm của Johanssen và Martinez.
“Đã nhìn thấy tàu,” giọng Beck vang ra từ radio. Anh mặc đồ du hành đứng ở cửa Airlock 3 (nhờ đôi bốt có nam châm), cửa bên ngoài đang mở toang. Máy SAFER cồng kềnh trên lưng sẽ giúp anh di chuyển tự do trong không gian nếu cần. Một sợi dây buộc vào mối dây gắn chặt vào tường.
“Vogel này,” Lewis nói vào điện đàm của mình. “Anh vào vị trí chưa?”
Vogel cũng mặc áo du hành sẵn nhưng chưa đội nón vào, anh đứng trong cửa Airlock 2 nơi vẫn còn áp suất. “Ja, đã vào vị trí và sẵn sàng,” anh đáp lại. Anh là chuyên viên EVA dự bị nếu Beck cần được cứu hộ.
“Được rồi, Martinez,” Lewis nói. “Đem nó vào đi.”
“Tuân lệnh, Chỉ huy.”
“Khoảng cách 43 m, vận tốc 2.3 m/giây.” Johanssen gọi lớn.
“Mọi chỉ số đều bình thường,” Martinez báo cáo.
“Tàu hơi xoay vòng,” Johanssen đáp. “Vận tốc quay tương đối là 0.05 vòng/giây.”
“Miễn dưới 0.3 là ổn,” Martinez nói. “Hệ thống đón tàu có thể xử lý nó.”
“Con tàu hoàn toàn nằm trong khoảng cách có thể phục hồi bằng tay,” Beck báo cáo.
“Đã rõ,” Lewis nói.
“Khoảng cách 22 m, vận tốc 2.3 m/giây.” Johanssen nói. “Góc độ vẫn tốt.”
“Đang cho nó chậm lại chút,” Martinez vừa nói vừa gửi hướng dẫn đến con tàu.
“Vận tốc 1.8… 1.3…” Johanssen tiếp tục báo cáo. “0.9… đã ổn định tại 0.9 m/giây.”
“Khoảng cách?” Martinez hỏi.
“12 m,” Johanssen đáp. “Vận tốc ổn định tại 0.9 m/giây.”
“Tọa độ?”
“Tọa độ tốt.”
“Vậy chúng ta có thể đón tàu tự động,” Martinez nói. “Về nhà với bố mày nào.”
Con tàu là đà bay về cảng cập tàu. Trục cập cảng của nó là một hình tam giác dài làm bằng kim loại, đi vào ống cảng hình phễu, cọ quẹt nhè nhẹ hai bên hông. Cảng kéo trục tàu vào, tự động xoay và định hướng điều chỉnh vị trí của con tàu. Sau vài tiếng leng keng lớn vang vọng bên trong Hermes, máy tính báo cáo việc cập tàu đã thành công.
“Cập cảng hoàn thành,” Martinez nói.
“Khóa đã đóng chặt,” Johanssen nói.
“Beck,” Lewis lên tiếng. “Không cần dịch vụ của bên anh nữa.”
“Đã rõ, chỉ huy,” Beck đáp. “Đóng cửa khóa khí đây.”
“Vogel, trở vào bên trong,” cô ra lệnh.
“Đã rõ, Chỉ huy,” anh nói.
“Áp suất trong cửa khóa khí là 100%,” Beck báo cáo. “Đang đi vào trong tàu… đã vào trong.”
“Tôi cũng ở bên trong,” Vogel nói.
Lewis ấn nút trên điện đàm của mình. “Houst… à không… Jiuquan, việc cập tàu hoàn tất. Không có gì trở ngại.”
“Rất vui khi nghe thấy điều đó, Hermes,” giọng Mitch vang ra từ hệ thống liên lạc. “Báo cáo tình trạng của tất cả đồ dự trữ sau khi các bạn đem nó lên tàu và kiểm tra.”
“Đã rõ, Jiuquan,” Lewis nói.
Lewis tháo điện đàm ra, rồi quay sang Martinez và Johanssen. “Hai người đi dỡ hàng và xếp chúng gọn gàng. Tôi sẽ đi giúp Beck và Vogel tháo áo du hành.”
Martinez và Johanssen bay là là dọc hành lang đến cảng cập tàu A.
“Này,” anh nói, “cô sẽ ăn ai trước vậy?”
Cô liếc anh một phát.
“Tui nghĩ tui ngon nhất đó nha,” anh tiếp tục nói và gập cánh tay. “Nhìn đây này. Toàn cơ bắp rắn chắc không đó.”
“Anh không buồn cười chút nào.”
“Tui được nuôi kiểu đi bộ đó nhé, cô biết mà. Ăn bắp không à.”
Cô lắc đầu và vụt tăng tốc xuống cuối hành lang.
“Thôi nào! Tui biết cô thích ăn món Mexico mà!”
“Không nghe, không nghe!” Cô réo lại.
Photo Credit: Taiyang Shen drawing by MajorLeaugeRocketScience