Đánh giá của tôi: ∗∗∗∗/5
Những người bạn của mặt trời là một cuộc hành trình tưởng chừng như không đầu không đuôi nhưng hóa ra nó cũng có mục đích. Những người bạn đồng hành không biết mình đang tìm kiếm thứ gì nhưng lại biết rất rõ mình sẽ tìm thấy nó. Lanka nói muốn viết lại câu chuyện này trước tuổi 30, không biết rằng có phải là vì sau 30 tuổi suy nghĩ của người ta sẽ khác đi, hay vì sau 30 tuổi ta sẽ không còn tin vào những điều ta thuộc nằm lòng lúc ta còn 20? Khi đọc sách này tôi có cảm giác nó được viết vì lý do thứ hai, như Lanka muốn viết lại tất tần tật những nìềm tin của mình, những triết lý sống của mình những khắc khoải về con người, môi trường và cuộc sống, đề giữ lại tuổi trẻ theo thời gian.
Năm nào, tháng nào, ngày nào, mỗi tích tắc nào đều là duy nhất và sẽ không bao giờ trở lại.
Một cuộc du hành kỳ lạ chứa đầy những triết lý Lanka muốn ghi lại trước khi 30 tuổi, có một số rỗng tuếch nhưng cũng có một số sâu sắc.
Rỗng tuếch – vì đôi khi nó chỉ nói suông, chỉ dạy đời, chứ chẳng có dẫn chứng cụ thể nào. Một cuộc hành trình như bèo trôi trên nước, cứ lang thang, lềnh bềnh, vô tư lự.
Sâu sắc – vì đôi khi nó chân thật thế nào, như thể nó nói lên một khát khao muốn được sống như những triết lý ấy. Trong những lời văn nhẹ nhàng có một sức sống mãnh liệt làm sao.
Ta có thể chọn cuộc đời ta, như một giọt lấp lánh giữa cơn mưa ầm ĩ, hay như mảnh sương trong suốt trên cái lá vô danh. Điều gì mang lại hạnh phúc cho ta? Có bao giờ ta thực sự dừng lại, dừng lại trước ồn ào xung quanh, dừng lại trước giấc mơ của vô vàn người khác, dừng lại trước những gì chính ta kì vọng ở ta?
Có khi nào ta đã dừng lại như thế, nghĩ thật sâu sắc về những gì làm cho ta hạnh phúc, để chọn một con đường hạnh phúc cho riêng ta mà thôi?
Là một quyển sách không muốn thích (vì nó có thứ gì đó mình muốn có mà không có được – một đam mê không lụi tàn? một suy nghĩ không xấu hổ? một sự thảnh thơi?…), thế mà vẫn muốn đọc và vẫn cứ thích. Là một quyển sách tôi muốn để riêng ra, sau 30 tuổi đọc lại xem có thấy khác không.