Sarah, giản dị và cao lớn
Tác giả: Patricia MacLachlan
Người dịch: Du Ca
Hiệu đính: conruoinho
(Đạt Huy chương Newbery 1986)
Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả
Mục lục
01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 – 09
Chương 2
Ba cha con tôi đã viết thư trả lời cho cô Sarah, và trước khi băng và tuyết tan chảy trên các cánh đồng, chúng tôi đã nhận được câu trả lời.
Thư của tôi đến trước tiên.
Anna thân mến,
Ừm, cô có thể tết tóc và ninh thịt và nướng bánh mì, dù rằng cô thích làm kệ sách và sách vở hơn.
Màu yêu thích của cô là các màu của biển, xanh dương, xám và xanh lục, tùy vào thời tiết nữa. Anh trai William của cô là một ngư dân, và anh ấy kể cô nghe điều đó khi anh ấy bị vây kín giữa đám sương mù biển dày đặc thì nước có màu mà không biết gọi nó là gì. Anh ấy bắt được cá bơn, cá vược và cá bluefish nữa. Đôi khi anh ấy gặp cả cá voi. Và đương nhiên cả chim nữa. Cô có gửi kèm một cuốn sách về chim biển cho cháu xem điều mà William và cô thấy mỗi ngày nhé.
Thân mến,
Sarah Elisabeth Wheaten
Caleb đọc đi đọc lại lá thư rất nhiều lần đến nỗi mực bắt đầu phai và nhòe đi. Nó đọc hết lần này đến lần khác cuốn sách về chim biển nữa.
“Chị có nghĩ cô ấy sẽ đến với chúng ta không?” Caleb hỏi. “Và cô ấy sẽ ở lại chứ? Liệu cô ấy có nghĩ chúng ta ồn ào và phiền phức không chị?”
“Em mới ồn ào và phiền phức ấy,” tôi bảo nó. Nhưng thực ra thì tôi cũng lo lắng.
Sarah yêu biển, tôi có thể nhận ra điều đó. Có thể cô ấy sẽ không đi khỏi nơi đó để đến một nơi không có gì hơn ngoài toàn là cánh đồng, bãi cỏ và bầu trời.
“Liệu cô ấy đến nhưng không lại thích nhà chúng ta không chị?” Caleb hỏi nữa. “Em đã kể cho cô ấy nghe là nhà chúng ta nhỏ thôi. Có lẽ là em không nên nói cho cô ấy biết nó nhỏ.”
“Im đi, Caleb. Thôi nào.”
Thư của Caleb đến ngay sau đó, với một bức tranh vẽ con mèo trên phong bì.
Caleb thân mến,
Con mèo của cô tên là Seal vì cô thích màu xám như đám hải cẩu bơi lội ngoài khơi xa ở Maine. Nó rất vui vì Lottie và Nick đã gửi lời chào mừng tới nó.Thường thì nó cũng rất yêu lũ chó. Nó nói là dấu chân của chúng còn to hơn cả của nó rất nhiều nữa (nó đính kèm dấu chân trong thư phúc đáp đây).
Nhà của các cháu nghe thật đáng yêu đó, cho dù nó nằm xa tít ở vùng quê và không có hàng xóm ở gần. Nhà của cô thì cao và ván ốp màu xám vì ảnh hưởng từ muối biển. Ở gần đó có hoa hồng nữa.
Ừm, đôi khi cô thực sự thích một căn phòng nhỏ thôi. Đúng vậy, cô có thể giữ lửa cháy suốt đêm. Cô không biết liệu cô có ngáy không nữa. Seal chưa bao giờ phàn nàn với cô cả.
Thân mến,
Sarah Elisabeth
“Em đã kể với cô ấy về lò sưởi và tiếng ngáy hả?” tôi hỏi, hết sức kinh ngạc.
“Em muốn biết,” Caleb nói.
Nó giữ kè kè bức thư bên mình, đọc nó trong kho thóc và trên các cánh đồng và bên cái ao nước cho bò. Và cả lúc đi ngủ nữa.
Vào một buổi sáng sớm, ba, Caleb và tôi đang lau dọn sạch sẽ chuồng ngựa và đặt một ổ rơm mới vào đó. Ba đột nhiên dừng lại và dựa vào cái cây chĩa ba của ông.
“Sarah nói là cô ấy sẽ đến ở chừng một tháng nếu chúng ta muốn như vậy,” ông nói, giọng ông vang to trong chuồng gia súc tối om. “Để xem thế nào. Chỉ xem thôi.”
Caleb đứng bên cửa chuồng ngựa và khoanh tay trước ngực. “Con nghĩ,” nó bắt đầu nói. Sau đó, “Con nghĩ,” nó nói chậm lại, “đó có thể là điều tốt… để nói đồng ý,” nó kết thúc vội vã.
Ba nhìn sang tôi.
“Con đồng ý,” tôi nói với ông, cười toe toét.
“Ừm,” ba nói. “Đồng ý.”
Và sau đó thì cả ba chúng tôi, tất cả đều mìm cười vui vẻ, và tiếp tục làm việc.
Ngày hôm sau ba đi vào thị trấn để gửi thư cho cô Sarah. Trời mưa cả mấy ngày rồi, và mây đen giăng kịt. Nhà cửa thì lạnh lẻo, ẩm ướt và yên tĩnh. Một lần nọ tôi sắp xếp bốn chiếc đĩa trên cái bàn, rồi chợt nhận ra mình nhầm và đem cất một chiếc đĩa đi.
Có ba con cừu con vừa được sinh ra, một con mặt đen thui.
Và sau đó thư của ba đã tới. Nó rất ngắn.
Jacob thân mến,
Em sẽ đi tàu tới. Em sẽ đội mũ màu vàng. Em đơn giản và cao ạ.
Sarah
“Điều đó nghĩa là gì ạ?” Caleb hỏi một cách phấn khích, nhìn qua vai ba. Ông chỉ rõ. “Đó, được viết ở cuối bức thư đó hai đứa.” Ba đọc thầm. Sau đó ông mỉm cười, giơ bức thư lên cho chúng tôi xem.
Dưới đó chỉ ghi Kể với lũ trẻ là em có thể hát nhé, vậy thôi.
Photo Credit: Old-fashioned charm blog