Sarah, giản dị và cao lớn

Tác giả: Patricia MacLachlan

Người dịch: Du Ca
Hiệu đính: conruoinho

(Đạt Huân chương Newbery 1986)

Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả


Mục lục

010203 0405 06070809


Chương 3

Sarah đến vào mùa xuân. Cô ấy đi qua những cánh đồng cỏ xanh nở đầy hoa cọ vẽ Indian, nào đỏ nào cam, và còn có hoa diên vĩ nữa.

Ba thức dậy từ sớm cho chuyến đi về trong ngày tới nhà ga để đón cô Sarah.

Ông chải tóc bóng mượt khiến cho Caleb cười thích thú. Ông mặc áo sơ mi màu xanh sạch sẽ, và nịt dây nịt thay cho dây đeo quần. Ông cho ngựa ăn uống xong, trò chuyện với chúng khi buộc chúng vào xe ngựa. Con Bess già, điềm tĩnh và chu đáo; con Jack, kích động, vươn tới cắn nhẹ vào cổ con Bess.

“Một ngày sáng sủa, Bess nhỉ,” ba nói, xoa xoa mũi cô nàng. “Yên nào, Jack.” Ông nghiêng đầu về phía con Jack.

Rồi sau đó ba cho xe chạy trên đường đất để đi đón Sarah về.

Vợ mới của ba. Có lẽ vậy. Có lẽ cũng là mẹ mới của chúng tôi nữa.

Các con sóc chạy đi chạy lại băng qua đường, ngừng lại đứng lên và trông về phía xe ngựa. Xa hơn trên cánh đồng một con chuột chũi đang ăn và lắng tai nghe. Ăn và nghe ngóng.

Caleb và tôi chẳng nói chẳng rằng làm các công việc lặt vặt.

Chúng tôi lấy cái xẻng trong chuồng ngựa và lấy cỏ khô mới xuống. Cho cừu con ăn. Chúng tôi quét dọn và dựng đứng, vác củi vào nhà và đổ đầy nước. Thế là chúng tôi xong các công việc vặt rồi.

Caleb kéo kéo áo của tôi. “Mặt của em có sạch không chị?” nó hỏi. “Mặt của em có thể quá sạch đúng không chị?” Trông nó rất lo lắng.

“Không đâu, mặt của em sạch chứ không phải quá sạch đâu,” tôi nói.

Caleb đấm thình thình vào tay tôi khi chúng tôi đứng trên hiên nhà, trông về phía con đường. Thằng bé đang lo lắng.

“Cô ấy sẽ tử tế chứ chị?” nó hỏi. “Như cô Maggie ấy?”

“Sarah sẽ tử tế,” tôi bảo với nó.

“Maine xa không chị?” nó hỏi.

“Nó rất xa. Xa lắm, có lẽ gần biển.”

“Vậy chắc là cô Sarah sẽ đem theo biển tới rồi?” nó hỏi.

“Không đâu, cô ấy không thể đem theo biển tới đây được.”

Đàn cừu đang chạy nhảy trên cánh đồng, và xa hơn là đàn bò cái đang di chuyển một cách chậm chạp về phía ao nước, nó đi như rùa í.

“Cô ấy sẽ thích chúng ta đúng không chị?” Caleb thỏ thẻ.

Tôi nhìn về phía con diều hâu vùng đầm lầy đang bay vòng vòng xuống đậu bên chuồng gia súc. Thằng bé ngước nhìn tôi.

“Đương nhiên là cô ấy sẽ thích chúng ta chứ.” Caleb tự trả lời câu hỏi của mình.

“Vì chúng ta là những đứa trẻ dễ thương mà,” nó thêm vào, khiến tôi mỉm cười.

Chúng tôi ngồi đợi và trông ngóng. Tôi đu đưa trên hiên nhà còn Caleb thì lăn lăn viên bi trên nền nhà bằng gỗ. Lăn qua lăn lại. Lăn qua lăn lại. Viên bi có màu xanh.

Chúng tôi nhìn thấy đám bụi mù từ chiếc xe ngựa trước tiên, bốc lên mặt đường, phủ đầy phía trên đầu con Jack và Bess già. Caleb leo lên mái nhà và lấy tay che nắng mắt của nó.

“Một cái mũ!” nó reo lên. “Em thấy một cái mũ màu vàng chị ơi!”

Từ dưới hiên nhà, lũ chó nhảy phốc ra ngoài, dỏng tai lên, mắt thì phóng về phía đám bụi mù mịt đang mang Sarah tới với chúng tôi. Chiếc xe ngựa đã băng qua hàng rào cánh đồng, và đám bò và cừu cũng nhìn lên. Nó đi bọc quanh cối xay gió và chuồng gia súc và hàng rào chắn gió bằng cây oliu Nga mà mẹ tôi đã trồng . Con Nick bắt đầu sủa inh ỏi, rồi kéo theo con Lottie cũng ầm ĩ cả lên, chiếc xe ngựa đã chạy vào trong sân và ngừng lại trước bậc tam cấp.

“Yên nào tụi bay,” ba nói với lũ chó ồn ào kia.

Và nó im lặng liền.

Sarah bước xuống xe ngựa, tay cô ấy cầm một cái túi vải.

Cô ấy tháo chiếc mũ màu vàng xuống, vuốt lại mái tóc nâu và buộc chúng lại. Cô ấy đúng trông giản dị và cao nữa.

“Cô có đem theo biển tới cho chúng cháu không ạ?” Caleb reo lên bên cạnh tôi.

“Ừm cô có mang theo vài thứ từ biển,” Sarah mỉm cười nói.

“Và cả cô nữa.” Cô ấy quay lại và nhấc cái vali màu đen xuống xe ngựa. “Và có cả Seal nữa.”

Cô cẩn thận mở vali ra, và con Seal, lông xám chân trắng, bước ra khỏi vali. Con Lottie nằm xuống, đầu cô nàng đặt trên chân nó, nhìn chằm chằm vào con Seal. Con Nick thì chồm tới khịt khịt mũi vào con Seal. Sau đó, nó cũng nằm xuống cùng con Lottie.

“Con mèo sẽ sống phè phỡn trong chuồng gia súc,” ba nói. “Tha hồ bắt lũ chuột trong ấy.”

Sarah mỉm cười. “Nó cũng sẽ sống phè phỡn trong nhà nữa đó anh.”

Sarah nắm lấy tay Caleb và tôi. Tay cô ấy thì lớn và nham nhám. Cô ấy tặng cho Caleb một cái vỏ – vỏ con ốc biển, cô gọi nó như thế vì nó xoắn và có mùi biển trong ấy.

“Tụi mòng biển bay trên cao và tấp xuống những cái vỏ ốc trên các khối đá bên dưới,” cô kể với Caleb. “Khi cái vỏ này vỡ ra, chúng ăn con ở bên trong.”

“Nó thật thông minh ạ,” Caleb nói.

“Tặng cháu nè, Anna,” Sarah nói, “một viên đá cuội.”

Và cô ấy đưa cho tôi viên đá nhẵn thín và trắng nhất mà tôi từng được thấy.

“Sóng biển bào mòn chúng ngày này qua ngày khác, lăn nó cho đến khi nó tròn lẵn luôn.”

“Cái này cũng thật tuyệt ạ,” Caleb nói. Nó ngước nhìn cô Sarah.

“Ở đây tiếc là chúng cháu không có biển.”

Sarah quay lại và phóng tầm mắt ra ngoài khu vực đồng bằng rộng lớn.

“Đúng vậy,” cô nói. “Ở đây không có biển. Nhưng đất liền cuộn tròn trông như biển vậy.”

Ba tôi không thấy được nét mặt cô ấy lúc ấy nhưng tôi thì đã thấy. Và tôi biết Caleb cũng thấy. Sarah không mỉm cười. Cô ấy cảm thấy cô đơn rồi. Trong khoảng một tháng nữa cha xứ có thể đến để làm lễ cưới cho Sarah và ba chúng tôi. Thời gian đó đủ để cô ấy thay đổi quyết định của mình và chia tay chúng tôi.

Ba cầm đồ đạc của cô Sarah vào trong, đặt trong phòng đã chuẩn bị sẵn với chăn bông trên giường và hoa lanh màu xanh đã được phơi khô cắm trong bình hoa để trên bàn ở đầu giường.

Con Seal vươn mình và kêu một tiếng meo meo nho nhỏ. Tôi quan sát cách cô nàng đi vòng quanh lũ chó và khịt khịt mũi đánh hơi.

Caleb đi ra đứng bên cạnh tôi. “Khi nào chúng ta sẽ hát hở chị?” Nó thì thầm.

Tôi lắc đầu, xoay xoay viên đá cuội qua lại trong tay mình. Tôi mong mọi thứ đều hoàn hảo như viên đá cuội này. Tôi hi vọng cả ba chúng tôi sẽ thích hợp với cô Sarah. Tôi ước chúng tôi có biển ở đây.


Photo Credit: Mrs Bacchus’ Class