Sarah, giản dị và cao lớn

Tác giả: Patricia MacLachlan

Người dịch: Du Ca
Hiệu đính: conruoinho

(Đạt Huân chương Newbery 1986)

Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả


Mục lục

010203 0405 06070809


Chương 5

Con cừu khiến cho Sarah rất vui vẻ. Cô ấy ấn các ngón tay vào chỗ lông dày của nó. Cô nói chuyện với chúng, chơi đùa với đàn cừu, cho chúng mút các ngón tay của cô ấy. Cô đặt tên chúng theo các tên của các bác yêu quý của cô ấy, Harriet, Mattie và Lou. Cô ấy nằm xuống cạnh chúng trên cánh đồng và hát bài “Sumer is icumen in,” giọng cô trải khắp đồng cỏ, hòa vào trong ngọn gió bay đi.

Cô đã bật khóc khi chúng tôi tìm thấy một con cừu con bị chết, cô đã hét lên và tung nắm tay để đuổi đám kền kền chẳng biết từ đâu đến để ăn thịt con cừu. Cô không cho Caleb hay tôi tới gần. Ngay đêm đó, ba mang theo một cái xẻng để chôn con cừu và một cái đèn để dẫn Sarah về. Cô ấy ngồi một mình yên lặng trên hiên nhà. Con Nick rón rén bước tới và tựa vào đầu gối cô ấy.

Sau bữa tối, Sarah vẽ vài bức tranh gửi về Maine.

Cô bắt đầu vẽ một bức cánh đồng bằng chì than, uốn lượn như sóng biển. Cô ấy vẽ một con cừu có đôi tai rất to. Rồi cô ấy vẽ một cái cối xay gió nữa.

“Cối xay gió là từ đầu tiên tiên cháu nói,” Caleb nói. “Ba đã kể với cháu như vậy.”

“Còn cháu là hoa,” tôi nói. “Còn cô là từ gì ạ, cô Sarah?”

“Cồn cát,” Sarah nói.

“Cồn cát á?” Caleb nhướng mày.

“Ở Maine,” cô Sarah kể, “có các vách đá nhô lên ở bờ biển. Và các ngọn đồi che phủ toàn màu xanh của lá cây thông và cây vân sam. Nhưng chính William và cô đã tìm thấy một cồn cát. Nó mịn và lấp lánh với các mảnh nhỏ mica[1] khi tụi cô lấy một ít thả vào trong nước.”

[1] Mica: Tên gọi “mica” có nguồn gốc từ tiếng Latinh micare, có nghĩa là “lấp lánh”, theo cách phản xạ ánh sang của loại khoáng vật này, đặc biệt khi chúng ở dạng mảnh nhỏ. (Theo Wikipedia – người dịch)

Caleb nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ở đây chúng ta chẳng có các cồn cát nhỉ,” nó tiếc nuối.

Ba đứng lên. “Không đâu, chúng ta có chứ,” Ba lấy cái xẻng và đi ra ngoài chuồng gia súc.

“Chúng ta có ư!” Caleb gọi với theo ông ấy.

Ông dẫn đầu, Sarah và tôi theo sau, bên cạnh là lũ chó.

Kế bên chuồng gia súc là đống cỏ khô dùng làm ổ rơm cho tụi súc vật, nó cao bằng một nửa chiều cao chuồng gia súc, có tấm bạt phủ lại để tránh mưa làm cho mục nát. Ba mang cái thang gỗ trong chuồng gia súc ra và đặt nó dựa vào đống cỏ khô.

“Đấy.” Ông cười với Sarah. “Cồn cát của chúng ta đấy.”

Sarah hoàn toàn im lặng. Lũ chó thì ngước nhìn cô ấy, và chờ đợi. Seal cọ cọ vào chân cô ấy, đuôi của nó nhỏng lên trời. Caleb rướn tới và nắm lấy tay cô ấy.

“Nó cao thật,” nó nói. “Cô có sợ không cô Sarah?”

“Sợ ư? Sợ ư?” Sarah la lên. “Đương nhiên là cô không sợ á.”

Cô leo lên cái thang, rồi con Nick bắt đầu sủa inh ỏi. Cô đã leo được lên tới đỉnh đống cỏ khô và ngồi xuống, nhìn xuống chúng tôi. Trên bầu trời, các vì tinh tú đang rơi xuống. Ba chất một đống cỏ khô thấp bên dưới bằng cây xỉa. Mắt ông sáng lấp lánh khi ông ngẩng đầu cười với cô Sarah trong ánh đèn dầu.

“Tuyệt chứ?” Ba hỏi.

“Rất tuyệt,” Sarah nói. Cô giơ tay qua đầu và trượt xuống, xuống, và rơi vào trong đám cỏ khô êm ái. Cô nằm đấy, bật cười khi lũ chó quấn quýt bên mình.

“Cồn cát này hay không?” Caleb reo lên.

“Đúng vậy,” Sarah nói. “Nó đúng là cái cồn cát tuyệt vời.”

Caleb và tôi cũng leo lên và trượt xuống. Rồi Sarah làm lại tới ba lần. Cuối cùng ba cũng trượt xuống khi bầu trời đã trở nên tối hơn và các vì sao nhấp nháy như mấy con đom đóm. Người chúng tôi phủ toàn cỏ khô và bụi, và chúng tôi thì hắt hơi liên tục. Trong bếp, Caleb và tôi tắm rửa trong một cái bồn tắm bằng gỗ lớn còn cô Sarah thì vẽ thêm nhiều bức tranh hơn nữa để gửi về cho chú William. Một bức trong đó vẽ ba, tóc ông ấy quăn và đầy cỏ. Cô vẽ hình ảnh Caleb đang trượt xuống đống cỏ khô, tay thì giơ cao lên quá đầu như cô Sarah đã làm vậy. Cô ấy cũng vẽ một bức cho tôi trong cái bồn tắm, tóc tôi dài, thẳng và ướt. Cô ấy nhìn vào bức vẽ cánh đồng rất lâu.

“Còn thiếu cái gì đó,” cô bảo với Caleb. “Cái gì đó.” Và cô ấy cất nó đi.

“‘William yêu dấu,’” Sarah đọc cho chúng tôi nghe trong ánh đèn dầu.

“‘Trượt trên cồn cỏ của bọn em tuyệt như khi trượt trên cồn cát ở biển vậy.’”

Caleb mỉm cười nhìn tôi qua cái bàn. Nó không nói gì cả, nhưng miệng của nó tạo thành chữ tôi cũng nghe được. Cồn cỏ của bọn em.


Photo Credit: Woolandsheep.com