Sarah, giản dị và cao lớn

Tác giả: Patricia MacLachlan

Người dịch: Du Ca
Hiệu đính: conruoinho

(Đạt Huân chương Newbery 1986)

Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả


Mục lục

010203 0405 06070809


Chương 6

Các ngày sau đó trở nên dài lê thê hơn. Đám bò cái di chuyển đến gần ao nước để uống được nước mát và có thể tránh nắng dưới bóng cây.

Ba chỉ cho Sarah cách cày ruộng, hướng dẫn cách đóng lưỡi cày đằng sau con Jack và Bess già, quấn dây cương quanh cổ nó. Khi các công việc lặt vặt hoàn tất thì chúng tôi cùng ngồi trên bãi cỏ với đàn cừu, Sarah ở bên cạnh chúng tôi cùng xem ba làm xong việc của ông ấy.

“Hãy kể cho cô nghe về mùa đông ở đây đi,” Sarah nói.

Con Bess già gục gặc đầu khi nó bước đi, nhưng chúng tôi vẫn có thể nghe rõ ba đang nói chuyện với con Jack.

“Con Jack không thích làm việc,” Caleb tố cáo. “Nó chỉ muốn gặm cỏ ngọt chơi với tụi cháu thôi.”

“Cô không trách nó đâu,” Sarah nói. Cô nằm xuống trên thảm cỏ tay vắt sau đầu mình“Hãy kể cho cô nghe về mùa đông đi,” cô nhắc lại.

“Ở đây mùa đông lạnh,” Caleb nói, và Sarah cùng tôi bật cười.

“Mùa đông ở đâu chả lạnh,” tôi nói.

“Chúng cháu đi học vào mùa đông,” Caleb nói.

“Làm toán và viết bài và sách vở,” nó ngân nga.

“Cô học giỏi toán và viết văn,” Sarah nói. “Cô cũng thích sách nữa. Tụi cháu đến trường bằng gì?”

“Ba lái xe ngựa đưa tụi cháu đi ạ. Hoặc là tụi cháu sẽ đi bộ ba dặm nếu hôm đó không có quá nhiều tuyết.”

Sarah ngồi nhổm dậy. “Ở đây có rất nhiều tuyết sao?”

“Rất, rất, rất nhiều tuyết ạ,” Caleb nói như tụng kinh, vang khắp cánh đồng cỏ. “Đôi khi chúng cháu phải cào tuyết để có đường đi cho tụi súc vật ăn.”

“Ở Maine, đôi khi các chuồng gia súc liền kề với ngôi nhà ở luôn,” Sarah nói.

Caleb cười nhe răng. “Thế thì cô có thể có một con bò cái vào mỗi bữa ăn tối ngày Chủ nhật mất?”

Sarah và tôi bật cười.

“Khi có bão to, ba sẽ buộc một dây thừng từ nhà tới chuồng gia súc để không ai bị lạc đường,” Caleb nói.

Tôi cau mày. Tôi yêu mùa đông lắm.

“Sẽ có băng đóng trên các cửa sổ vào buổi sáng mùa đông,” tôi kể với Sarah. “Chúng ta có thể vẽ các bức tranh sống động và chúng ta cũng có thể thấy được hơi thở của chúng ta trong không khí. Ba đã làm một cái lò sưởi ấm áp, và chúng ta sẽ nướng những cái bánh bích quy nóng hôi hổi và mặc cả đống áo len nữa. Còn nếu hôm nào mà tuyết quá dày, chúng ta có thể về nhà và cùng nhau đắp người tuyết.”

Sarah ngả lưng xuống đồng cỏ lần nữa, khuôn mặt cô ấy gần như lẩn vào trong đó.

“Và có gió nữa?” cô hỏi.

“Cô thích gió hả?” Caleb hỏi lại.

“Gần biển có gió,” Sarah nói.

“Ở đây cũng có gió nữa,” Caleb vui vẻ nói. “Gió thổi cho tuyết bay bay mang theo cây cỏ lăn và khiến cho lũ cừu chạy tán loạn. Gió, gió và gió!” Caleb đứng lên và chạy như cơn gió, thế rồi đàn cừu cũng chạy theo sau nó. Sarah và tôi ngắm nhìn nó nhảy lên các tảng đá và các mương nước, lũ cừu thì theo sau nó, chân thẳng đơ chạy rất nhanh. Nó chạy vòng quanh cánh đồng, mặt trời phản chiếu khiến tóc nó trông như màu vàng. Nó đổ ập xuống bên cạnh Sarah, và lũ cừu con thì đẩy đẩy cái mũi ướt nhẹp của chúng nó vào người chúng tôi.

“Xin chào, Lou,” Sarah nói, mỉm cười. “Xin chào, Mattie.”

Mặt trời đã đứng bóng, và ba đã dừng việc cày bừa lại rồi lấy mũ của ông xuống dùng tay áo lau khuôn mặt đầy mồ hôi.

“Nóng quá,” Sarah nói. “Cô không thể đợi gió mùa đông được nữa. Chúng ta đi bơi thôi nào.”

“Bơi ở đâu cơ ạ?” tôi hỏi cô.

“Cháu không biết bơi,” Caleb nói.

“Không biết bơi á!” Sarah la toáng lên. “Cô sẽ dạy cho các cháu trong cái ao nước của đàn bò cái.”

“Nhưng đó là dành cho lũ bò mà!” tôi khóc mất.

Nhưng mà Sarah đã túm lấy tay chúng tôi và thế là chúng tôi chạy băng băng qua cánh đồng, chúi xuống hàng rào quanh ao nước ở phía xa xa.

“Suỵt, tụi bay,” Sarah nói khi lũ bò cái giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Cô ấy cởi váy và lội vào trong nước trong cái váy lót dài của cô ấy. Rồi cô đột nhiên lặn xuống và biến mất trong tích tắt trong khi Caleb và tôi quan sát. Bỗng cô ấy trồi lên, cười to, và tóc cô ấy bồng bềnh theo dòng nước. Nước nhỏ giọt xuống vai cô ấy.

Cô ấy cố gắng chỉ cho chúng tôi cách nổi trên mặt nước. Tôi đã chìm xuống như một cái gàu đầy nước và trồi lên thổi phì phì ra toàn nước. Nhưng mà Caleb đặt lưng của nó xuống và học cách phun nước lên không trung như một con cá voi vậy. Đàn bò cái đứng bên cạnh bờ ao và sợ hãi đến mức ngưng cả việc nhai cỏ lại luôn. Lũ cà cuống thì bao quanh chúng tôi.

“Thế này có giống biển không cô?” Caleb hỏi.

Sarah đạp đạp nước.

“Biển có vị mặn,” cô nói. “Nó trải ra tít tận chân trời. Nó lấp lánh như ánh nắng chiếu trên kiếng vậy. Và có sóng vỗ nữa.”

“Như này hả cô?” Caleb hỏi, và đẩy một con sóng về phía Sarah, khiến cho cô ấy ho khụ khụ và bật cười khúc khích.

“Đúng rồi,” cô nói. “Như thế đó.”

Tôi điều chỉnh nhịp thở và cuối cùng cũng nổi lên được, nhìn lên bầu trời trong xanh, không dám nói gì thêm nữa. Có đàn quạ bay ngang qua, xếp hàng ba. Và tôi có thể nghe thấy cả tiếng kêu của một con chim choi choi trong cánh đồng.

Chúng tôi leo lên bờ và phơi khô thân người ướt như chuột lột và nằm vật cả ra bãi cỏ lần nữa. Đàn bò cái đứng quan sát, ánh mắt bọn chúng đờ đẫn trên gương mặt như chiếc đĩa thức ăn của chúng. Rồi tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết, mơ một giấc mơ tuyệt đẹp. Các cánh đồng đều biến thành biển và lấp lánh như ánh nắng chiếu lên kính vậy. Và cô Sarah lại trở nên hạnh phúc hơn bao giờ hết.