Sarah, giản dị và cao lớn
Tác giả: Patricia MacLachlan
Người dịch: Du Ca
Hiệu đính: conruoinho
(Đạt Huân chương Newbery 1986)
Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả
Mục lục
01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 – 09
Chương 7
Cây bồ công anh đã mọc đầy trên các cánh đồng, phần ngọn của chúng mềm như lông vũ vậy. Những đóa hồng mùa hè cuối cùng cũng nở rồi.
Hàng xóm của chúng tôi, chú Matthew và cô Maggie, đến phụ giúp ba tôi xới đất để trồng bắp ngô. Cô Sarah đứng cùng chúng tôi trên hiên nhà, quan sát xe ngựa của họ dần đi xa trên con đường mòn, hai con ngựa đang kéo nó và một con giữ nó lại phía sau. Tôi nhớ lần trước chúng tôi đã đứng một mình ở đây, Caleb và tôi, đợi Sarah tới.
Tóc của Sarah được tết lại vòng quanh đầu cô ấy, viền đầy hoa cúc dại. Ba đã hái chúng cho cô ấy.
Con Bess già và Jack chạy vòng vòng trong hàng rào, sủa vang trong chuồng ngựa mới.
“Ba cần năm con ngựa để làm một tốp cày lớn,” Caleb kể với Sarah. “Đất đồng cỏ rất cứng.”
Chú Matthew và cô Maggie dẫn theo hai đứa nhỏ của họ và cả đám gà tới nữa. Cô Maggie đã thả toàn bộ vào trong sân và có ba con gà vảy cá màu đỏ kêu cục cục và chạy tán loạn.
“Chúng tôi tặng chúng cho chị đó,” cô nói với Sarah. “Để ăn thịt.”
Sarah rất yêu lũ gà. Cô cục cục chúng lại gần và cho chúng ăn ngũ cốc. Chúng liền theo cô ấy, đi loanh quanh và bới đất tìm thức ăn. Tôi biết chúng sẽ không bị ăn thịt đâu.
Đám nhóc còn nhỏ và được đặt tên theo các loài hoa là Rose và Violet. Chúng đùa giỡn và rượt đuổi đàn gà khiến chúng bay lên mái hiên, còn lũ chó thì rón ra rón rén ngay dưới hiên nhà. Con Seal thì suốt ngày trốn vào chuồng gia súc để ngủ vùi trong đám cỏ mát lạnh.
Cô Sarah và Maggie thì giúp đóng lũ ngựa vào cái cày, rồi dựng một cái bàn lớn trong bóng mát của chuồng gia súc, và phủ lên nó một cái chăn bông rồi đặt bình hoa ở giữa bàn. Họ ngồi trên hiên nhà trong khi Caleb và Matthew cùng ba bắt đầu buổi sáng cày cấy của họ. Còn tôi thì ngồi trộn bột làm bánh bích quy phía trong nhà, và quan sát bọn họ.
“Chị cảm thấy cô đơn đúng không?” Maggie hỏi bằng chất giọng mềm mại của cô ấy.
Sarah đong đầy nước mắt. Tôi khuấy bột một cách chậm chạp.
Maggie rướn người tới cầm lấy tay Sarah. “Thỉnh thoảng em cũng nhớ các ngọn đồi ở Tennessee của mình,” cô nói.
Đừng nhớ các ngọn đồi cô Maggie ơi, tôi nghĩ.
“Chị thì nhớ biển lắm,” Sarah nói.
Làm ơn đừng nhớ các ngọn đồi. Làm ơn đừng nhớ về biển nữa.
Tôi tiếp tục khuấy khuấy bột làm bánh.
“Chị nhớ cả anh trai William của mình nữa,” Sarah nói. “Nhưng anh ấy đã có gia đình rồi. Bây giờ ngôi nhà là của chị ấy. Chứ không còn thuộc về chị nữa. Ba người bác thì thường hay la oai oái đùa giỡn với nhau như các con quạ lúc rạng đông. Chị nhớ họ lắm luôn.”
“Có nhiều thứ để nhớ,” Maggie nói. “Dù ở đâu đi chăng nữa chị nhỉ.”
Tôi trông ra ngoài và thấy ba, chú Matthew và Caleb đang làm việc. Rose và Violet thì đang chạy tung tăng trên các cánh đồng. Tôi cảm thấy cái gì đó cạ cạ vào chân mình và nhìn xuống thì thấy con Nick đang ve vẩy cái đuôi của nó. “Tao sẽ nhớ mày Nick à,” tôi thì thầm. “Tao sẽ nhớ lắm.” Tôi quỳ xuống và gãi gãi hai tai cậu chàng.
“Tao nhớ mẹ nữa.”
“Ui cha em suýt chút nữa thì quên mất,” Maggie nói trên hiên nhà. “Em có vài thứ muốn cho chị xem nè.”
Tôi cầm cái bát ra ngoài và xem xem cô Maggie lấy ra một cái hộp gỗ từ trong xe ngựa. “Cây,” cô nói với Sarah. “Cho chị trồng trong vườn của chị.”
“Vườn của chị á?” Sarah cúi người xuống chạm vào các cây con.
“Cúc zinnia, cúc vạn thọ và cây cúc thanh nhiệt dại,” cô Maggie nói. “Chị phải có một khu vườn của mình. Dù cho chị có ở đâu đi chăng nữa.”
Sarah mìm cười. “Chị đã có một khu vườn ở Maine với cây thược dược và cây mao lương. Với cây sen cạn hoa màu vàng rực như màu của hoàng hôn. Chị không biết liệu cây sen cạn có thể phát triển ở đây được không nữa.”
“Chị thử xem,” Maggie nói. “Chị nhất định phải có một khu vườn đấy.”
Thế là chúng tôi trồng đám hoa ấy ngay trước hiên nhà, xới đất lên và đắp lên quanh chúng, rồi tưới nước lên. Con Lottie và Nick chạy ào tới ngửi ngửi, còn đàn gà thì lang thang tới đám đất tơi, để lại những dấu chân lấm tấm.
Trên cánh đồng, lũ ngựa đang tiếp tục kéo cày dưới cái nắng gay gắt của mùa hè.
Maggie lau mặt, quệt đi vệt đất bẩn bám dính.
“Chị có thể lái xe ngựa đến nhà em và em sẽ cho chị thêm hạt để gieo. Em có cả cây cúc ngải nữa.”
Sarah nhăn mặt. “Chị chưa bao giờ lái xe ngựa cả.”
“Em có thể dạy chị lái,” Maggie nói. “Cả Anna và Caleb cũng có thể dạy chị. Và Jacob nữa.”
Sarah quay đầu sang tôi. “Cháu có thể á?” cô hỏi. “Cháu có thể lái xe ngựa á?”
Tôi gật gật.
“Và Caleb nữa?”
“Vâng ạ.”
“Ở Maine,” Sarah kể. “Cô phải đi bộ tới thị trấn đó.”
“Ở đây khác chứ,” Maggie nói. “Ở đây chị sẽ lái xe ngựa để tới thị trấn.”
Trên bầu trời xa xa, mây đang kéo đến. Chú Matthew, ba và Caleb đang về nhà, họ đã xong công việc rồi. Chúng tôi cùng ăn trưa trong bóng mát.
“Chào mừng chị gia nhập cùng chúng tôi,” Matthew nói với Sarah. “Một người bạn mới. Maggie thỉnh thoảng hay nhớ bạn của cô ấy lắm.”
Sarah gật đầu. “Có nhiều thứ để nhớ lắm, dù cho anh ở đâu đi chăng nữa,” cô nói, mỉm cười với Maggie.
Rose và Violet ngủ thiếp đi trên bãi cỏ, bụng chúng óc nóc những thịt, rau xanh và bánh bích quy. Và khi đến giờ về, ba và chú Matthew nhấc chúng vào trong xe ngựa để đắp chăn ngủ cho ấm hơn.
Sarah dạo bước chầm chậm bên cạnh xe ngựa một lúc, vẫy tay, và nhìn nó dần dần khuất bóng. Caleb và tôi chạy sau lưng cô ấy, đàn gà thì chạy loạn bên cạnh chúng tôi.
“Chúng ta sẽ đặt tên cho chúng chứ?” Sarah hỏi, cười khúc khích khi thấy đàn gà theo chân chúng tôi vào thẳng trong nhà.
Tôi mỉm cười. Tôi đã đúng mà. Đàn gà sẽ chẳng đời nào bị ăn thịt đâu.
Rồi ba tôi về ngay trước khi trời đổ mưa, mang đến cho Sarah một bông hoa hồng mùa hè đầu tiên.