Sarah, giản dị và cao lớn
Tác giả: Patricia MacLachlan
Người dịch: Du Ca
Hiệu đính: conruoinho
(Đạt Huân chương Newbery 1986)
Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả
Mục lục
01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 – 09
Chương 8
Cơn mưa đến và đi, nhưng những đám mây xa lạ kia vẫn lơ lững trên bầu trời đông bắc, thấp có màu đen và xanh. Và gió vẫn đang nổi lên. Vào buổi sáng, Sarah mặc một cái quần yếm và đi vào chuồng gia súc để thương lượng với ba. Cô ấy lấy táo cho con Bess già và Jack ăn.
“Phụ nữ không mặc quần yếm,” Caleb nói, chạy về phía cô ấy như đàn gà của Sarah.
“Phụ nữ này sẽ làm,” Sarah nói quả quyết.
Ba tôi đứng bên cạnh hàng rào.
“Em muốn học cách cưỡi ngựa,” Sarah nói với ông. “Rồi sau đó em muốn học cách lái xe ngựa. Tự em lái.”
Jack rướn tới và cắn nhẹ vào cái quần yếm của Sarah. Cô lại cho nó ăn thêm một quả táo nữa. Caleb và tôi đứng bên cạnh cô Sarah.
“Em có thể cưỡi ngựa, em biết điều đó,” Sarah nói. “Em đã cưỡi một lần khi em mười hai tuổi. Và em sẽ cưỡi con Jack nhé.”
Sarah rất yêu Jack.
Ba lắc đầu nói. “Không phải con Jack.” Ông nói. “Jack rất nghịch ngợm.”
“Em cũng rất nghịch,” Sarah cãi bướng.
Ba mỉm cười tán thành. “Ayuh,” ông gật đầu nói. “Nhưng không phải con Jack đâu.”
“Không, là Jack!” Giọng Sarah to hơn.
“Anh có thể dạy em cách lái xe ngựa. Anh đã sẵn sàng để dạy em cách cày bừa rồi.”
“Và sau đó em có thể tự mình đi vào thị trấn.”
“Ba ơi nói không đi,” Caleb thì thầm bên cạnh tôi.
“Đó là điều tuyệt vời, Sarah à,” Ba nói. “Chúng ta sẽ tập luyện.”
Âm thanh ầm ầm vang lên. Ba tôi nhìn lên bầu trời.
“Hôm nay ‘Chúng ta có thể bắt đầu hôm nay chứ?’.” Sarah hỏi.
“Tốt nhất là ngày mai,” Ba tôi nói, trông ông lo lắng.
“Anh phải sửa lại cái trần nhà đã. Có một chỗ khớp nối bị lỏng. Và cơn bão thì đang tới gần rồi.”
“Là chúng ta,” Sarah nói.
“Sao em?” Ba quay lại.
“Chúng ta sẽ cùng sửa trần nhà,” Sarah nói. “Trước đây em đã từng làm nó rồi. Em biết về các trần nhà. Em là một tay thợ mộc giỏi đấy.”
Tiếng sét lại nổi lên nữa, và ba tôi đi lấy cái thang.
“Em làm nhanh không?” ông hỏi Sarah.
“Em làm nhanh và em giỏi,” Sarah nói. Rồi sau đó họ cùng leo lên thang đến trần nhà, Sarah bó tóc lại quanh đầu cô ấy, miệng thì ngậm đinh, mặc quần yếm giống như ba tôi. Cái quần yếm đó là của ba tôi.
Caleb và tôi đi vào trong nhà và đóng các cửa sổ lại. Chúng tôi có thể nghe tiếng búa nện thình thịch một cách đều đặn trên mái nhà.
“Sao cô ấy lại muốn tự mình đi vào thị trấn nhỉ?” Caleb hỏi.
“Để rời khỏi chúng ta!”
Tôi lắc đầu, phát mệt với mớ câu hỏi của Caleb. Mắt tôi rơm rớm. Nhưng tôi không có thời gian để khóc lóc vì lúc đó đột nhiên có tiếng ba tôi gọi to.
“Caleb! Anna!”
Chúng tôi phóng ra ngoài và thấy một đám mây lớn, đen kịt, đang di chuyển về phía chúng tôi trên cánh đồng phía bắc. Ba tôi trượt xuống mái nhà, rồi đỡ Sarah xuống sau ông ấy.
“Một cơn lốc!” ông hét lên với chúng tôi. Ông chống tay mình và Sarah nhảy xuống từ mái hiên.
“Lùa lũ ngựa vào bên trong,” ông hướng dẫn Caleb.
“Dẫn đám cừu, Anna. Và đàn bò cái nữa, vào trong chuồng gia súc là an toàn nhất.”
Đồng cỏ bị gió quật ngả sóng soài. Gió rít lên từng cơn, đột nhiên mùi hăng hắc xông lên. Mặt chúng tôi trông vàng ệch lạ thường trong ánh đèn. Caleb và tôi nhảy qua hàng rào và tìm thấy các con vật nằm rúc vào nhau trong chuồng gia súc.
Tôi đếm đếm lũ cừu để chắc chắn là chúng đều ở đây, và dồn chúng lại vào một cái chuồng lớn. Có vài giọt mưa nhỏ xuống, đầu tiên là nhẹ nhàng, rồi nặng hạt hơn và to hơn, vì thế Caleb và tôi che tai lại và nhìn chằm chằm vào nhau không nói lời nào. Caleb trông hoảng sợ và tôi đã cố gắng mỉm cười trấn an nó.
Sarah xách theo một cái bao tải vào trong chuồng gia súc, tóc cô ấy ướt nhẹp và đang chảy nước xuống cổ, ba tôi theo ngay sau cô, con Lottie và Nick ở bên ông ấy, tai của chúng dựng thẳng đứng hết cả lên.
“Đợi đã!” Sarah gào lên. “Đàn gà của em nữa!”
“Đứng lại Sarah!” ba tôi gọi với theo cô ấy. Nhưng Sarah đã chạy ra khỏi chuồng gia súc xông vào trong màn mưa dày đặc. Ba tôi đuổi theo cô ấy. Đàn cừu ồn ào hất cái cửa chuồng chúng lên, nghiến răng vang khắp cả chuồng gia súc và kêu be be. Con Nick chuồn xuống dưới tay tôi và một con cừu con, con Mattie với khuôn mặt đen xì thì đứng run rẩy sát bên tôi. Có một cái chân mềm mềm cọ nhẹ trên vạt áo tôi, rồi cả thân hình màu xám luôn. Ôi con Seal. Rồi sau đó, khi tiếng sấm ầm ầm cùng với gió nổi mạnh hơn và tiếp theo là tiếng sét đánh lách cách đầy khiếp sợ ngay bên cạnh chúng tôi, cô Sarah và ba tôi đứng ngay lối vào cửa chuồng gia súc, ướt như chuột lột. Ba bế đàn gà của cô Sarah trên tay. Cô Sarah bước vào mang cả bó hoa hồng mùa hè cho chúng tôi.
Đàn gà của cô Sarah không hề sợ sệt gì cả, chúng ngồi xuống trông như một bó cỏ màu đỏ nhỏ xíu dễ thương cực. Ba tôi đóng cửa lại sau đó, ngăn lại âm thanh cơn bão đang ầm ầm ngoài kia. Chuồng gia súc thật kỳ quái và tranh tối tranh sáng, trông như lúc nhá nhem tối mà không có đèn sáng. Ba tôi choàng cái mền lên vai chúng tôi và Sarah khui một cái túi lấy ra gói pho mát, bánh mì và mứt nữa. Ở trên cùng của túi xách toàn là đám vỏ ốc của cô Sarah.
Caleb đứng lên và bước qua tới cái cửa sổ nhỏ của chuồng gia súc.
“Khi bão tới thì biển màu gì cô Sarah?” nó hỏi Sarah.
“Xanh dương,” Sarah nói, chải mái tóc ướt sau lưng cô ấy bằng các ngón tay. “Xám và xanh lá cây nữa.”
Caleb gật đầu và mỉm cười.
“Cô nhìn xem,” nó nói với cô ấy. “Nhìn xem trong bức vẽ của cô thiếu điều gì.”
Sarah bước tới đứng bên cạnh cửa sổ giữa Caleb và ba tôi. Cô nhìn một lúc trong im lặng. Cuối cùng, cô chạm vào vai ba tôi.
“Ở Maine tụi em cũng có xuất hiện những cơn bão bất ngờ,” cô nói. “Như vậy đó. Em sẽ ổn mà Jacob.”
Ba tôi không nói gì cả. Nhưng ông vòng tay ôm cô ấy, rồi tựa cằm lên tóc cô ấy nghỉ ngơi.
Tôi nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ lại mẹ và ba cũng từng đứng như vậy, mẹ tôi nhỏ con hơn cô Sarah, mái tóc vàng nhạt của mẹ dựa vào vai ba tôi.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, thì cô Sarah đứng thế ở vị trí đó.
Caleb nhìn tôi và cười mỉm cho đến khi nó không thể tiếp tục cười được nữa.
Chúng tôi ngủ trong đám cỏ khô cả đêm, thức dậy khi gió quật điên cuồng, và ngủ lại khi trời hoàn toàn yên tĩnh. Sau ánh bình minh thì lại bất ngờ xuất hiện mưa đá, như ném các hòn đá xuống chuồng gia súc vậy. Chúng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát cơn mưa đá ầm ầm trên mặt đất.
Rồi khi nó qua đi chúng tôi mở cửa chuồng gia súc và đi bộ ra ngoài trong ánh sáng ban mai. Mưa đá kêu lạo xạo và tan chảy dưới chân chúng tôi. Trông xa xa nó màu trắng và sáng bóng, như ánh nắng vàng chiếu lên bãi cỏ vậy. Trông như biển.