Sarah, giản dị và cao lớn
Tác giả: Patricia MacLachlan
Người dịch: Du Ca
Hiệu đính: conruoinho
(Đạt Huân chương Newbery 1986)
Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả
Mục lục
01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 – 09
Chương 9
Bầu trời hoàn toàn yên tĩnh. Lũ chó cúi xuống gặm các hòn mưa đá.
Con Seal bước quanh chúng và nhảy qua hàng rào để chải lông của nó. Một cái cây bị gió quật ngả xuống gần cái ao nước của đàn bò cái. Các khóm hồng dại đã được gieo trên mặt đất, như thể có một đám cưới vừa diễn ra ở đấy vậy. “Cô mừng là mình đã cứu được nhiều thứ,” là điều duy nhất Sarah nói.
Chỉ duy nhất một cánh đồng là bị phá hủy nghiêm trọng, nên cô Sarah và ba tôi đã thắng xe ngựa rồi cùng cày và trồng lại cây ròng rã cả hai ngày trời. Mái nhà đã không hề hấn gì.
“Em đã bảo với anh là em giỏi sửa chữa mái nhà mà,” Sarah khẳng định lại ba tôi, khiến ông ấy bật cười.
Ba tôi đã giữ lời hứa với Sarah. Khi xong công việc, ông dẫn cô ấy ra cánh đồng, ba cưỡi con Jack nghịch như quỷ í, còn cô Sarah thì cưỡi con Bess già. Cô Sarah học rất nhanh.
“Quá nhanh,” Caleb phàn nàn với tôi khi chúng tôi đứng ngó từ hiên nhà. Nó suy nghĩ một chút. “Có lẽ cô ấy sẽ bị té ngã và thế là phải ở lại đây.”
“Tại sao chứ?” nó hỏi, nhìn sang tôi. “Tại sao cô ấy phải đi một mình?”
“Im nào, Caleb,” tôi gắt lên. “Ngậm miệng lại.”
“Hay em ốm và thế là cô ấy sẽ ở lại với chúng ta,” Caleb nói.
“Không được.”
“Chúng ta có thể trói cô ấy lại.”
“Không là không.”
Cuối cùng Caleb bắt đầu khóc, và tôi dẫn nó vào trong chuồng gia súc để cả hai đứa tôi cùng khóc cho thỏa.
Ba và cô Sarah thắng lũ ngựa vào xe ngựa, nên cô Sarah có thể bắt đầu tập lái xe. Ba không thấy nước mắt của Caleb, và đưa cho nó một cái rìu để bắt đầu đốn cây bên cái ao nước làm củi. Tôi đứng quan sát cô Sarah tập lái, cô nắm dây cương trong tay, ba tôi ngồi kế bên cô ấy trên xe ngựa. Tôi có thể thấy Caleb đang đứng bên cái ao nước, một tay cũng đang che bóng mát cho mắt để quan sát cô Sarah. Sau đó, tôi đi vào chỗ tối của chuồng gia súc, đàn gà của cô Sarah chạy lon ton quanh tôi.
“Tại sao?” tôi hét lên, lặp lại câu hỏi của Caleb.
Đàn gà nhìn chăm chú tôi, mắt chúng nhỏ và sáng ngời.
Sáng hôm sau cô Sarah dậy sớm và mặc một cái váy màu xanh. Cô lấy táo mang vào trong chuồng gia súc.
Cô chất theo một bó cỏ khô lên xe ngựa cho con Bess già và Jack. Cô đội cái nón màu vàng trên đầu.
“Em chú ý con Jack,” ba nói. “Nắm chắc tay vào.”
“Dạ anh.”
“Tốt nhất là em nên trở về nhà trước khi trời tối,” ba nói. “Lái xe ngựa trong đêm tối sẽ rất nguy hiểm.”
“Dạ anh.”
Sarah hôn tạm biệt tất cả chúng tôi, kể cả ba tôi, khiến ông rất ngạc nhiên.
“Chăm sóc con Seal giúp cô nhé,” cô nói với hai chị em tôi.
Và cô thì thầm vào tai cho Bess già rồi nói nghiêm khắc với con Jack, cô Sarah leo lên xe ngựa và lái đi.
“Rất tốt,” ba thì thầm khi ông nhìn theo. Sau đó ông quay trở lại và ra cánh đồng.
Caleb và tôi đứng trên hiên nhà trông theo cô Sarah. Caleb nắm lấy tay tôi, và lũ chó nằm xuống cạnh chúng tôi. Trời nắng, và khiến tôi nhớ tới ngày một chiếc xe ngựa mang mẹ tôi ra đi mãi. Trời hôm đó cũng như ngày hôm nay. Và mẹ tôi từ đó không bao giờ trở về với chúng tôi nữa.
Con Seal nhảy lên hiên nhà, chân của nó tạo ra tiếng động nho nhỏ. Caleb cúi xuống và nhấc bỗng cô nàng lên và đi vào trong nhà. Tôi lấy cây chổi và từ từ dọn dẹp cái hiên. Sau đó tôi tưới nước cho đám cây của cô Sarah. Caleb lau sạch lò sưỡi và mang tro vào chuồng gia súc, nó làm đổ chúng và thế là tôi lại phải quét dọn hiên nhà lần nữa.
“Tại em quá ồn ào và phiền toái mà,” Caleb đột nhiên bật khóc.
“Chị đã nói thế! Và cô ấy đã đi mua vé tàu để rời khỏi đây mãi mãi!”
“Không Caleb. Nếu đi cô ấy sẽ nói từ biệt chúng ta mà.”
“Tại nhà chúng ta bé ti hi mà,” Caleb nói. “Đó chính là lý do.”
“Nhà chúng ta không có bé ti hi,” tôi nói. Nhìn vào bức tranh cánh đồng của Sarah treo trên tường cạnh cửa sổ.
“Thiếu cái gì nào?” tôi hỏi Caleb. “Em nói em biết bức tranh thiếu cái gì.”
“Màu sắc,” Caleb chán nản nói. “Màu của biển.”
Bên ngoài, mây giăng kín rồi lại tan đi. Chúng tôi đem bữa trưa cho ba, gồm pho mát, bánh mì và nước chanh. Caleb đẩy nhẹ tôi.
“Chị hỏi đi. Hỏi ba ấy.”
“Cô Sarah đi vào thị trấn làm gì vậy ba?” tôi hỏi.
“Ba không biết nữa,” ba nói. Ông liếc nhìn tôi. Sau đó ông thở dài và lấy hai tay xoa đầu chúng tôi. “Sarah là Sarah. Các con biết đây, cô ấy thích làm mọi thứ theo cách của cô ấy.”
“Con biết,” Caleb nói nhỏ.
Ba nhấc cái xẻng lên và đội mũ lên.
“Con muốn biết liệu cô ấy có quay về với chúng ta không ạ,” Caleb thì thầm.
“Tất nhiên là cô ấy sẽ trở về chứ,” tôi nói. “Con Seal ở đây mà.” Tôi không hỏi. Tôi sợ phải nghe câu trả lời lắm.
Chúng tôi cho đàn cừu ăn, và rồi làm bữa tối cho cả nhà. Bốn cái dĩa. Mặt trời đã lặn xuống cánh đồng phía tây. Con Lottie và Nick đứng ở chỗ cửa ra vào, vẩy vẩy cái đuôi của tụi nó, chờ được cho ăn. Còn ba tôi nhóm lò sưởi lên. Trời bắt đầu nhá nhem tối. Chẳng mấy chốc sẽ tối hẳn luôn. Caleb ngồi trên bậc thang hiên nhà, xoay xoay cái vỏ ốc qua lại trên tay nó. Con Seal dựa vào lưng nó. Bỗng nhiên con Lottie bắt đầu sủa vang, tới con Nick nhảy phốc xuống từ hiên nhà và phóng thẳng ra đường.
“Bụi kìa!” Caleb reo lên. Nó leo lên hiên rồi dứng trên mái nhà. “Bụi kìa, và cả cái mũ màu vàng nữa kìa!”
Chiếc xe ngựa chầm chậm đi qua cối xay gió rồi tới chuồng gia súc và hàng rào chắn gió, cuối cùng là vào trong sân, lũ chó nhảy tưng tưng vui mừng bên cạnh xe ngựa.
“Yên nào tụi bay,” Sarah nói. Và con Nick nhảy phốc lên xe ngựa để ngồi cạnh cô Sarah.
Ba nắm lấy dây cương để cô Sarah bước xuống xe.
Caleb khóc nức nở. “Con Seal đã rất lo lắng cô ạ!” nó khóc lóc.
Sarah ôm lấy nó, và nó thì khóc lóc trong vòng tay cô ấy.
“Cháu biết là ngôi nhà quá nhỏ, chúng cháu nghĩ vậy! Còn cháu thì quá ồn ào và phiền phức!”
Sarah nhìn ba và tôi qua đầu Caleb.
“Chúng cháu nghĩ cô định bỏ tụi cháu lại,” tôi bảo với cô. “Vì cô nhớ biển ạ.”
Sarah mỉm cười.
“Không phải vậy,” cô nói. “Đương nhiên là cô luôn nhớ nhà cũ của cô, nhưng thực ra thì cô sẽ nhớ tụi cháu hơn nhiều nhiều.”
Ba mỉm cười nhìn Sarah, sau đó ông cúi xuống tháo lũ ngựa ra khỏi cái xe. Ông dẫn chúng vào chuồng gia súc để uống nước.
Sarah đưa cho tôi một cái gói.
“Cho cháu Anna,” cô nói. “Và Caleb. Cho tất cả chúng ta.”
Cái gói nhỏ thôi, được bọc trong một tờ giấy màu nâu và buột thun quanh nó. Thật cẩn thận tôi mở cái gói ra, Caleb ngó chằm chằm. Trong cái gói là ba cây bút chì màu.
“Màu xanh dương,” Caleb nói chầm chậm, “màu xám. Và màu xanh lá cây.” Sarah gật đầu.
Bỗng nhiên Caleb ngoác miệng cười toe toét.
“Ba,” nó gọi to. “Ba ơi, ra đây nhanh lên! Cô Sarah đã mua biển về rồi nè!”
Chúng tôi dùng bữa tối trong ánh nến, cả bốn người chúng tôi, cô Sarah đã mua nến trong thị trấn, hạt cây sen cạn cho khu vườn cô ấy, và một cuốn sách các bài hát để dạy chúng tôi hát. Trời đã khuya, và Caleb đã ngủ gục trên đĩa của nó và Sarah mỉm cười nhìn ba tôi. Chẳng bao lâu nữa sẽ có một đám cưới thôi, ba nói rằng khi cha xứ hỏi liệu ông có đồng ý lấy Sarah làm vợ không, ông sẽ trả lời, “Ayuh,”
Mùa thu sẽ đến rồi tới mùa đông, gió mang hơi lạnh như gió biển ở Maine. Và chúng tôi sẽ tìm thấy cái tổ bằng mớ tóc quăn, chúng tôi có cả hoa khô cho cả mùa đông dài lạnh giá. Khi có bão, ba sẽ căng dây thừng từ cửa nhà tới chuồng gia súc để chúng tôi sẽ không bị lạc khi đi cho lũ cừu, gia súc, con Jack và Bess già ăn. Và cho cả đàn gà của cô Sarah ăn nữa nếu như chúng không chịu ở trong nhà. Cô Sarah đã có biển, màu xanh dương, xám và xanh lá cây, bức tranh được treo lên tường. Chúng tôi có các bài hát nữa, cả bài cũ lẫn mới, cùng con Seal với cặp mắt màu vàng. Và hơn thế nữa, chúng tôi có cô Sarah giản dị và cao lớn sống cùng chúng tôi.
Hết
caffuchan55
January 31, 2023 — 2:43 am
Cảm ơn vì đã dịch <3