Chat Sách đánh giá: 3.5/5*
Đây là cuốn đầu tiên trong series về thanh tra Bill Hodges của Stephen King. Mở đầu câu chuyện là một thảm kịch xảy ra tại khu City Center khi tên sát nhân biến thái, bệnh hoạn Brady Hartsfield lái chiếc xe mercedes đâm vào một đám đông tại hội chợ việc làm vào lúc tờ mờ sáng.
Một năm sau thảm họa ấy, chuỗi ngày ê a ủ rũ trên ghế sô pha, xem các chương trình tivi của lão thanh tra về vườn béo ú ở tuổi 62 Bill Hodges chấm dứt khi ông nhận được một lá thư của tên Brady, chẳng nhiều nhặng gì cho cam khi tóm lại là hắn dụ ông tự tử đi.
“Cứ nghĩ mà xem, còn gì đáng buồn hơn một Hiệp sĩ già gác kiếm về vườn? Dù thế nào thì cuối cùng tay Thanh tra cũng tự bắn mình (bằng khẩu côn xoay hồi còn làm việc của ông ta). Tôi đã tìm hiểu trên Internet và phát hiện ra mấy chuyện kiểu này không chỉ là hư cấu. Nó xảy ra thật!
Cảnh sát về hưu có tỷ lệ tự sát cực cao!!!”
Thế là thay vì hiện thực hóa ý định vốn cũng manh nha trong đầu ông thanh tra lúc ấy, thì tên Brady lại vô tình lên dây cót cho Bill Hodges, một khả năng ngoài dự tính của hắn và đương nhiên là hắn chả muốn tẹo nào. Quá trình lần theo và truy bắt hung thủ như mèo vờn chuột vậy hoặc có khi đổi lại nhỉ, chuột vờn mèo chăng? Diễn biến tà tà từ từ như đang thử thách sự kiên nhẫn của bạn, nhưng cảm giác háo hức muốn theo dõi tiếp câu chuyện lại không có được giống như khi đọc Phía sau nghi can X. Vậy nên có thể đó là lý do tôi mới kéo dài cuốn truyện gần cả tuần? Nhưng cái hay không thể lẫn vào đâu của truyện chính là cách Stephen King miêu tả tâm lý biến thái, vặn vẹo và máu lạnh của hai mẹ con Brady. Mỗi lần tôi đọc đến đoạn của hai mẹ con là lại thấy hơi ơn ớn.
“Thỉnh thoảng hắn nựng Frankie và hôn nó.
Thỉnh thoảng, hắn lại lắc nó và nói, Đây là lỗi của mày, mẹ con ta sắp phải ra sống ngoài đường và đó là lỗi của mày.
Thỉnh thoảng, khi đưa Frankie đi ngủ sau khi làm việc cả ngày ở cửa hàng làm đẹp, Deborah Ann lại thấy những vết bầm trên chân thằng bé. Có lần trên cổ họng, chỗ có sẹo từ lần chỗ đám nhân viên cấp cứu mổ mở khí quản cho nó. Bà ta chẳng bao giờ hỏi han gì về chúng.
…
Thỉnh thoảng Brady lại nhìn Frankie và nghĩ, Mày là thứ của nợ. Mày là thứ của nợ, Frankie, mày là thứ của nợ khốn kiếp mả mẹ chết tiệt.”
Tôi không hiểu tình yêu của người mẹ này dành cho con trai lớn Brady là đơn thuần tình mẹ con một cách thái quá thôi hay còn có cả sự loạn luân như một tình yêu nam nữ nữa? Nhưng sự lạnh lùng đến tàn nhẫn trong hành động giết người của hai mẹ con thì quả là ăn rơ với nhau, chỉ cần một cái nháy mắt thôi là đã đủ để hiểu sự nhất trí với nhau rồi. Nhiều lúc tôi tự hỏi người đàn bà này nghiện rượu vì nhớ về hành vi tội ác của mình hay muốn mượn rượu để quên đi tội ác man rợ đó?
“Họ không bao giờ nói chuyện về vụ tai nạn của Frankie, nhưng thỉnh thoảng Brady lại mơ về nó. Hắn không biết mẹ hắn có mơ thế không nữa, nhưng bà ta uống rất nhiều vodka, nhiều đến nỗi cuối cùng bà ta lại mất việc.”
Tôi khá chắc là nó vẫn mãi ám ảnh hai mẹ con nhà này, nhưng thay vì làm cho tâm lý Brady suy yếu đi hay sa đà vào rượu chè như mẹ hắn thì hành vi tội ác với em trai mình lại khiến cho hắn ngày càng trở nên vặn vẹo, biến thái và dẫn đến hành động nghiến xe vào đám đông đang xin việc làm tại City Center như minh chứng cho tội ác ngày càng leo thang của tên sát nhân điên loạn và xa hơn nữa là cho nổ banh ta lông cái đêm nhạc hoành tá tràng với 4.000 người.
Về phần điều tra, trong cuộc rượt đuổi này, tôi nghĩ rằng nếu chỉ mỗi mình ông thanh tra dấn thân e có lẽ khó mà nên cơm cháo gì được khi gặp đối tượng sử dụng công nghệ máy tính rành rọt và lại không kém phần xảo quyệt mà ông thì lại chẳng biết mô tê gì nhiều về máy tính cả. Những tưởng sẽ có gì đó bất ngờ về sau nhưng càng về cuối câu chuyện càng đi vào lối mòn của câu chuyện anh hùng giải cứu thế giới như bao phim hành động Mỹ nên chẳng đem lại tí cảm giác phấn khích nào cho tôi cả. Mọi chuyện đâu lại vào đấy, một cái kết thật không còn gì bình thường hơn được nữa dù rằng tôi thấy gai gai hai mẹ con máu lạnh nhà Hartsfield này. Nếu bạn nào thích một câu chuyện về tâm lý hình thành nhân cách và động cơ phạm tội của kẻ thủ ác thì có lẽ sẽ không bỏ qua cuốn này.
NXB Hội Nhà Văn
Cty Phát hành: Nhã Nam
Dịch giả: Đỗ Tuấn Anh
Năm xuất bản: 2016
Số trang: 486
Giá bìa: 129.000 VNĐ
Godyyy
May 20, 2017 — 1:20 am
Bạn này đọc cuốn On Writing chưa, nếu rồi thì review được không?
Du Ca
May 29, 2017 — 8:08 am
Mình chưa đọc cuốn On Writing bạn ơi. :))