Thư Viện Kỳ Lạ
Tác giả: Haruki Murakami
Người dịch: conruoinho
Dịch từ bản tiếng Anh của Ted Goossen
Hình ảnh lấy từ thiết kế của Chip Kidd
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả
Mục lục
1 – 2 – 3 – 4 – 5 – 6 – 7 – 8 – 9 – 10 – 11 – 12 – 13 – 14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 – 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26
(17)
Khi người cừu đi khỏi, tôi quay lại đọc quyển sách của mình. Vẫn như trước, tôi trở thành Ibn Armut Hasir, tác giả quyển Nhật Ký của Người Thu Thuế Thời Ottoman. Ban ngày tôi đi thu thuế trên đường phố Istanbul, nhưng khi đêm xuống, tôi về nhà cho con vẹt đuôi dài của mình ăn. Ánh trăng lưỡi liềm mỏng tang lở lửng trên bầu trời đêm. Tôi có thể nghe tiếng sao vang vọng từ xa. Sau khi đốt nhang trầm, người hầu tớ châu Phi của tôi đi qua đi lại trong phòng, đánh đuổi mấy con muỗi với vật gì đó trông như cái vợt đập ruồi.
Một cô gái xinh đẹp, một trong ba người vợ của tôi, đang đợi tôi trong phòng ngủ. Chính là cô gái đã đem cơm đến cho tôi mỗi buổi tối.
Ánh trăng thật đẹp, cô ấy nói với tôi. Ngày mai sẽ là kỳ trăng mới, và bầu trời sẽ tối đen.
“Chúng ta phải cho con vẹt đuôi dài ăn,” tôi nói.
Chẳng phải anh vừa cho nó ăn khi nãy sao? Cô ấy hỏi.
“Em nói đúng, anh đã cho nó ăn rồi,” tôi nói trong giọng của Ibn Armut Hasir.
Dáng người như lụa của cô gái phản chiếu trong ánh sáng của ánh trăng khuyết mỏng manh kia. Tôi như bị bỏ bùa mê.
Ánh trăng thật đẹp, cô lặp lại lời nói. Kỳ trăng mới sẽ định hình số phận của chúng ta.
“Nếu thế thì thật tuyệt,” tôi nói.