Thư Viện Kỳ Lạ
Tác giả: Haruki Murakami
Người dịch: conruoinho
Dịch từ bản tiếng Anh của Ted Goossen
Hình ảnh lấy từ thiết kế của Chip Kidd
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả
Mục lục
1 – 2 – 3 – 4 – 5 – 6 – 7 – 8 – 9 – 10 – 11 – 12 – 13 – 14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 – 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26
(21)
Đồng hồ điểm chín giờ ở đâu đó. Người cừu đứng dậy và giũ tay áo mình vài lần để có thể mình làm quen với bộ da cừu.
Đó chính là thời điểm chúng tôi phải rời khỏi đó. Ông ấy tháo xiềng xích và banh sắt dưới cổ chân tôi.
Chúng tôi vội ra khỏi phòng và đi dọc xuống hành lang lờ mờ. Tôi đi chân trần vì đã bỏ lại đôi giày của mình trong nhà giam. Mẹ tôi sẽ nổi trận lôi đình nếu bà ấy biết tôi bỏ lại chúng ở đâu đó. Đó là đôi giày da rất tốt, và là đôi mẹ đã tặng tôi nhân dịp sinh nhật nhưng tiếng ồn của đôi giày có thể đánh thức ông lão cho nên chúng không đáng để tôi liều lĩnh mang chúng theo.
Tôi nghĩ đến chúng khi chúng tôi bước qua cánh cửa sắt lớn. Người cừu dẫn đường. Tôi cao hơn ông ấy nửa cái đầu nên cả đoạn đường đi tôi chỉ nhìn thấy đôi tai của ông ấy nhấp nhô trước mũi mình.
“Này ông cừu,” tôi thì thầm với người cừu.
“Gì thế?” ông ấy thì thầm lại.
“Tai của ông lão thính đến cỡ nào?”
“Đêm nay là kỳ trăng mới, nên ông ấy sẽ ngủ rất say trong phòng mình. Nhưng ông ta là một kẻ rất nhạy bén, như cậu đã thấy đó. Nên tốt nhất cậu nên quên đôi giày đó đi. Giày có thể thay thế được, chứ còn óc hay mạng sống thì không thể nào.”
“Chuyện này thì ông đúng đấy, người cừu ạ.”
“Nếu ông già ấy thức giấc và đuổi theo tôi với nhánh liễu ấy, thế là hạ màn. Lúc đó tôi chẳng có ích gì cho cậu. Khi ông ấy quất tôi, tôi thật bất lực, cứ như là tôi trở thành nô lệ của ông ấy vậy.”
“Nhánh liễu đó có ma lực đặc biệt à?”
“Cậu hỏi ngay cái mà tôi không biết,” người cừu nói. Ông ta ngẫm nghĩ một hồi. “Trông nó như một nhánh liễu bình thường thôi. Nhưng tôi không biết nữa.”