Thư Viện Kỳ Lạ

Tác giả: Haruki Murakami
Người dịch: conruoinho

Dịch từ bản tiếng Anh của Ted Goossen
Hình ảnh lấy từ thiết kế của Chip Kidd
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả

Mục lục

123456789101112131415161718192021 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26


(22)

“Nhưng khi ông ấy bắt đầu dùng nó để quất ông thì ông thấy bất lực phải không?”

“Là như thế đó. Cho nên cậu nên quên đôi giày đó đi.”

“Cháu sẽ cố quên nó,” tôi nói.

Chúng tôi tiếp tục tiến xa hơn dọc hành lang mà không nói lời nào.

“Này,” người cừu cất tiếng.

“Chuyện gì ạ?”

“Cậu đã quên đôi giày đó rồi phải không?”

“Vâng, cháu đã quên rồi,” tôi đáp lại. Cám ơn câu nói của ông ấy, đôi giày tôi đã cố quên ấy đi vòng lại vào tâm trí tôi.

Cầu thang vừa lạnh vừa trơn trượt, cạnh trước của bậc thềm bằng đá đã mòn vì bị dùng quá nhiều. Thỉnh thoảng tôi đạp trúng thứ gì đó cảm giác như đạp trúng con bọ. Khi bạn đi chân trần leo cầu thang tối đen như mực, cảm giác đó chẳng hay ho chút nào. Thứ đó mềm mềm ươn ướt, đôi khi nó lại kêu răng rắc. Chết tiệt, tôi nghĩ, đáng lẽ mình đã nên mang đôi giày đó.

Cuối cùng chúng tôi cũng leo đến đầu cầu thang nơi có cánh cửa sắt. Người cừu lôi trong túi ra một chùm chìa khó.

“Chúng ta phải làm chuyện này trong im lặng, không muốn nó đánh thức ông lão kia.”

“Đúng vậy,” tôi nói.

Người cừu đút chìa vào lỗ khóa rồi xoay nó sang bên trái. Tiếng khóa kêu “kachunk” thật lớn, và cánh cửa kêu ken két khi được mở. Chẳng có gì là im lặng được cả.

“Từ chỗ này đi ra là một mê cung rất phức tạp,” tôi nói.

“Cậu nói đúng.” Người cừu nói. “Giờ nghĩ lại tôi mới nhớ, có một mê cung. Tôi không nhớ đường lắm, nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ tìm được đường ra thôi.”

Nghe ông nói thế làm tôi thấy hơi băn khoăn. Cái khó của mê cung này là bạn không thể biết mình đã chọn đúng đường cho đến phút cuối cùng. Nếu bạn sai, thường thì đã quá muộn để quay về và bắt đầu lại từ đầu. Đó chính là vấn đề của mấy cái mê cung.