Thư Viện Kỳ Lạ

Tác giả: Haruki Murakami
Người dịch: conruoinho

Dịch từ bản tiếng Anh của Ted Goossen
Hình ảnh lấy từ thiết kế của Chip Kidd
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả

Mục lục

12345678910111213141516171819202122 – 23 – 24 – 25 – 26


(23)

Như tôi dự đoán, người cừu phải đi thử nhiều đường khác nhau và phải đi vòng lại cả mấy lần. Nhưng bằng cách nào đó tôi có thể nhận ra, chúng tôi ngày càng gần với đích đến của mình. Đôi khi ông ấy chạm ngón tay mình dọc bờ tường rồi liếm nó với một cái nhìn đầy sự tập trung. Đôi khi ông ấy ngồi xổm xuống và áp tai vào mặt sàn. Còn không thì ông thì thầm to nhỏ với những con nhện giăng tơ trên trần nhà. Khi đến những ngã rẽ giao nhau, ông ấy sẽ quay mòng mòng một chỗ, như cơn lốc vậy đó, trước khi ông ấy chọn đường đi. Đó là cái cách giúp ông ấy nhớ lại đường nào để đi qua mê cung này. Hoàn toàn khác hẳn với cái cách người bình thường dùng để nhớ.

Thời gian cứ thế trôi qua. Bình minh đang đến gần, và đêm trăng mới tối đen càng dịu đi từng chút một.

Người cừu và tôi càng hối hả. Chúng tôi biết mình phải đi tới cánh cửa cuối cùng trước khi trời sáng. Nếu không khi ông già thức dậy không thấy chúng tôi sẽ bắt đầu truy đuổi theo.

“Ông nghĩ chúng ta có trốn khỏi không?” tôi hỏi.

“Có chứ, tình hình có vẻ tốt đấy. Đường từ đây ra ngoài, dễ ợt à!”

Rõ ràng là người cừu biết đoạn đường còn lại. Chúng tôi chạy nhanh dọc hành lang, quẹo chỗ này rồi đến ngã kia mà không hề dừng lại. Cuối cùng chúng tôi cũng đến ngõ cụt của hành lang. Chúng tôi có thể nhìn thấy cánh cửa ở đó, và cả ánh đèn chiếu qua những vết nứt trên cánh cửa.

“Thấy chưa, đã bảo với cậu mà,” người cừu tự hào nói. “Từ đầu tôi đã biết phải làm thế nào. Chúng ta chỉ việc đi qua cửa này. Rồi chúng ta sẽ được tự do.”

*

Người cừu mở cửa và ở nơi đó, có ông lão đang đứng đợi chúng tôi.