Thư Viện Kỳ Lạ

Tác giả: Haruki Murakami
Người dịch: conruoinho

Dịch từ bản tiếng Anh của Ted Goossen
Hình ảnh lấy từ thiết kế của Chip Kidd
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả

Mục lục

1234567891011121314151617181920212223 – 24 – 25 – 26


(24)

Đó chính là căn phòng mà tôi đã gặp ông lão ấy lần đầu tiên. Phòng 107, cuối tầng hầm của thư viện. Ông ta ngồi trước bàn làm việc, mắt ông dán chặt vào tôi.

Ngồi bên cạnh ông ta là một con chó đen lớn. Một con chó với đôi mắt to màu xanh lá cây và vòng đeo cổ chạm ngọc.

Nó có bốn chân to lớn và sáu móng vuốt trên mỗi bàn chân. Tai nó chẻ nhánh, và mũi nó màu nâu đỏ như cháy nắng. Nó chính là con chó đã cắn tôi vào nhiều năm trước. Con chim sáo đã của tôi bị kẹp giữa hai hàm răng của nó.

Tôi kêu lên một tiếng nhỏ rồi bắt đầu ngã về phía sau, nhưng người cừu kịp đỡ tôi lại.

“Ta cứ chờ cứ đợi mãi,” ông lão nói. “Sao tụi bây lâu lắc thế? Hở?”

“Tôi có thể giải thích mọi chuyện, thưa ông,” người cừu mở lời.

“Im đi đồ ngốc,” ông lão gầm lên. Rồi lão lôi từ trong túi sau của mình nhánh liễu và quất lên bàn. Con chó vểnh tai lên, người cừu im bặt. Căn phòng càng im phăng phắc.

“Giờ thì,” ông lão nói tiếp. “Ta phải xử hai đứa bây thế nào đây?”

“Vậy ra ông không hề ngủ say trong đêm trăng mới?” tôi e dè hỏi.

“Cậu là một thằng to gan nhỉ,” ông ta lườm. “Ta không biết cậu thu thập thông tin từ đâu, nhưng ta không dễ bị qua mặt đâu. Ta đi guốc trong bụng hai đứa bây như ta có thể nhìn thấy một bãi dưa hấu vào ban ngày ban mặt vậy.”

Căn phòng bỗng tối sầm đi trước mắt tôi. Sự bất cẩn của tôi đã hủy hoại tất cả – ngay cả con chim sáo đá của tôi cũng bị hy sinh rồi.

Tôi mất đi đôi giày tốt của mình, và tôi sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa.

“Còn ngươi,” ông lão chĩa nhánh liễu về hướng người cừu nói. “Ta sẽ băm người thành trăm mảnh đem cho mấy con rết ăn.”

Người cừu núp sau lưng tôi, sợ run cả người.