Thư Viện Kỳ Lạ

Tác giả: Haruki Murakami
Người dịch: conruoinho

Dịch từ bản tiếng Anh của Ted Goossen
Hình ảnh lấy từ thiết kế của Chip Kidd
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả

Mục lục

123456789101112131415161718192021222324 – 25 – 26


(25)

“Còn cậu đây, người bạn trẻ của ta,” ông lão chỉ tay về tôi nói, “ta sẽ cho con chó này làm thịt cậu. Nó sẽ ăn tươi nuốt sống cậu. Đó sẽ là một cái chết dần mòn. Cậu sẽ khóc thét lên mà chết. Nhưng óc của cậu là của ta. Nó sẽ không ngon béo như khi cậu hoàn thành những quyển sách đó, nhưng ta không kén cá chọn canh. Ta sẽ hút sạch nó đến miếng cuối cùng.”

Ông lão nhe hàm răng cười quỷ quyệt. Đôi mắt xanh của con chó ánh lên niềm sung sướng.

Ngay lúc đó tôi chợt nhận ra con chim sáo đá trong mõm con chó đang to dần lên.

Khi nó to bằng cỡ con gà, cái mõm chó ấy đành mở to ra như cái đội xe hơi. Con chó cố tru lên, nhưng đã quá muộn. Mõm nó bị xé toạc ra – tiếng xương gãy vang vọng. Ông lão hốt hoảng lấy nhánh liễu quất con chim sáo đá tới tấp. Nhưng thân hình con sáo đá cứ tiếp tục phình lên đến khi nó to bằng cỡ con bò, đè bẹp ông lão dính vào tường. Cả căn phòng nhỏ đầy ắp những tiếng đập cánh mạnh bạo.

Chạy đi. Đây là cơ hội của bạn đó, con sáo đá nói. Đó chính là giọng nói của cô bé.

“Còn bạn thì sao?” Tôi hỏi con chim sáo đá – cũng-chính-là-cô-bé.

Đừng lo cho mình, mình sẽ đuổi theo sau. Nhanh, ngay bây giờ. Nếu bạn không gấp rút lên, bạn sẽ vĩnh viễn bị lạc, cô gái-cũng-là-con-sáo-đá nói.

Tôi làm theo lời cô, nắm tay người cừu chạy khỏi căn phòng đó. Và tôi không hề nhìn lại.

 

Lúc đó là buổi sáng sớm, và thư viện không một bóng người. Chúng tôi chạy thục mạng lên cầu thang và băng qua hành lang chính để đến Phòng Đọc, phá mở một cửa sổ, rồi loạng choạng leo ra. Rồi chúng tôi cắm đầu cắm cổ mà chạy đến công viên, chúng tôi ngã quỵ xuống thảm cỏ ở đó. Chúng tôi nằm đó, mắt nhắm nghiền, thở hổn hển cố bắt lấy hơi. Mãi một hồi lâu tôi mới mở mắt ra.

Khi ấy, người cừu đã đi mất. Tôi đứng dậy nhìn xung quanh. Tôi gào gọi tên ông ấy đến khản cả cổ, nhưng chẳng có tiếng đáp lại. Mặt trời ban mai đang chiếu những tia nắng đầu tiên lên những tấm trên cây. Người cừu đã biến mất không để lại một lời, như những giọt sương của buổi sáng tinh mơ đã bốc hơi đi mất.