Keep on reading

Thư Viện Kỳ Lạ by Haruki Murakami (26 – Hết)

Thư Viện Kỳ Lạ

Tác giả: Haruki Murakami
Người dịch: conruoinho

Dịch từ bản tiếng Anh của Ted Goossen
Hình ảnh lấy từ thiết kế của Chip Kidd
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả

Mục lục

12345678910111213141516171819202122232425 – 26


(26)

Khi tôi về đến, mẹ đã bày sẵn một bữa sáng nóng hổi trên bàn và đang đợi tôi. Bà chẳng hỏi một điều gì cả. Chẳng hỏi vì sao tôi không về nhà sau khi tan học, ba đêm qua tôi đã ở đâu, hay tại sao tôi không mang giày – không một câu hỏi hay một lời phàn nàn nào. Thật chẳng như mẹ ngày thường chút nào cả.

Con chim sáo đá của tôi đã đi mất. Chỉ còn lại chiếc lồng trống rỗng của nó. Tôi chẳng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Dường như tốt nhất là tránh né toàn bộ việc này. Con người của mẹ có vẻ cũng có chút tối tăm đi, như thể có những cái bóng đang tụ tập vây quanh lấy mẹ, nhưng cũng có thể đó chỉ là ấn tượng của tôi.

Sau chuyện đó, tôi không bao giờ trở lại thư viện nữa. Tôi nên tìm người nào có chức vụ cao ở đó thuật lại mọi sự việc đã xảy đến với tôi, kể cho ông ấy nghe về căn phòng như một tù giam dưới tầng hầm. Nếu không thì những đứa trẻ khác có thể sẽ chịu đựng những trải nghiệm khủng khiếp mà tôi vừa kinh qua. Thế nhưng chỉ cần nhìn thấy thư viện vào lúc trời nhá nhem tối đã đủ làm tôi chùn bước.

Thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ đến đôi giày da mới mình bỏ lại dưới tầng hầm. Nó gợi tôi nhớ đến người cừu và cô bé xinh đẹp không có giọng nói. Họ đã thật sự tồn tại? Bao nhiêu phần ký ức của tôi thật sự đã xảy ra? Thật lòng mà nói, tôi không chắc nữa. Điều duy nhất tôi khẳng định là mình đã mất đi đôi giày và con chim sáo đá.

***

 Mẹ tôi mất vào ngày thứ Ba vừa rồi. Mẹ mắc phải một căn bệnh bí ẩn, và đã âm thầm ra đi vào buổi sáng hôm đó. Một lễ tang đơn giản diễn ra, rồi bây giờ tôi bơ vơ trơ trọi một mình. Không có mẹ. Không có chim sáo đá. Không có người cừu. Không có cô bé. Tôi nằm đây trong màn đêm lúc hai giờ sáng nghĩ về căn phòng giam dưới tầng hầm thư viện, và sự thăm thẳm dày đặc của bóng tối bao trùm lấy tôi. Tối đen như mực như trong một đêm trăng mới.

« »
%d bloggers like this: