Thư Viện Kỳ Lạ
Tác giả: Haruki Murakami
Người dịch: conruoinho
Dịch từ bản tiếng Anh của Ted Goossen.
Hình ảnh lấy từ thiết kế của Chip Kidd.
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.
Mục Lục
1 – 2 – 3 – 4 – 5 – 6 – 7 – 8 – 9 – 10 – 11 – 12 – 13 – 14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 – 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26
(6)
Lão quay về hướng tôi rồi đứng thẳng người lên. Giờ đây bỗng nhiên lão thật cao lớn. Đôi mắt dưới cặp mày rậm sáng lên như mắt dê lúc chạng vạng.
“Cậu có phải là người hay bắt lỗi từng chút một không, dù nó nhỏ như hạt đậu vậy?”
“Không đâu thưa ông. Cháu hoàn toàn không phải như thế đâu. Nhưng chuyện này với cháu có vẻ…”
“Vớ vẩn tầm xàm thế là đủ rồi,” lão nói. “Ta không thể nghe theo những người cứ viện cớ này cớ nọ, coi thường công sức của những người đã tận lực để giúp đỡ họ. Những kẻ như thế là thứ rác rưởi tầm thường.”
“Xin tha thứ cho cháu ạ,” tôi xin lỗi. “Cháu sẽ vào ạ.”
Tại sao tôi lại cư xử như thế, đồng ý khi thật sự tôi không hề đồng ý, để cho người ta ép tôi làm những thứ mà tôi không muốn làm?
“Ngay đằng sau cánh cửa này có một cầu thang,” lão nói. “Giữ chặt tay trên thanh vịn để khỏi vấp té.”
Tôi đi vào trước, nhích từng bước một. Khi lão đóng cửa lại đằng sau lưng chúng tôi, mọi thứ trở nên tối như bưng. Tôi nghe thấy tiếng lão xoay ổ khóa cái cách.
“Vì sao ông lại khóa cửa?”
“Đó là quy định ở đây. Cái cửa này luôn phải được khóa.”
Tôi có thể làm gì đây? Tôi bắt đầu đi xuống. Đó là cầu thang dài. Dường như dài đến tận Brazil. Tay vịn bong từng mảnh rỉ sét. Không một ánh sáng len lỏi.
Cuối cùng chúng tôi cũng đi đến chân cầu thang. Tôi có thể thấy một ánh sáng chập chờn đằng xa, chỉ chiếu lờ mờ, thật đấy, nhưng cũng đủ sáng để làm đóa mắt tôi sau một quãng tối dài. Có ai đó từ cuối phòng tiến đến gần và nắm lấy tay tôi. Một người đàn ông nhỏ thó mặc bộ đồ da cừu.
“Ê, cảm ơn cậu đã đến,” người cừu nói.
“Xin chào,” tôi đáp lại.