Thư Viện Kỳ Lạ

Tác giả: Haruki Murakami
Người dịch: conruoinho

Dịch từ bản tiếng Anh của Ted Goossen
Hình ảnh lấy từ thiết kế của Chip Kidd
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả

 

Mục lục

1234567 – 8 – 9 – 10 – 11 – 12 – 13 – 14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 – 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26


(8)

“Đó không phải là điều ông đã nói với cháu,” tôi nói với lão. “Cháu đi đến tận đây chỉ vì ông nói chúng ta sẽ đi đến phòng đọc sách.”

“Cậu bị bắt cóc,” người cừu nói và gật đầu.

“Đúng thế, ta đã gạt cậu,” lão già nói.

“Sao ông có thể…”

“Im đi, đồ ngốc,” lão càu nhàu, rút nhánh liễu từ túi sau và vung tới tấp lên đầu tôi. Tôi nhanh chân lùi lại. Không đời nào tôi muốn mặt mình bị cái vật đó đó quất vào.

“Vào đi – không cãi lại nữa. Cậu sẽ phải thuộc lòng từng chữ một trong ba quyển sách đó,” lão nói. “Sau đúng một tháng kể từ ngày hôm nay đích thân ta sẽ kiểm tra cậu. Nếu ta kết luận cậu hoàn toàn nắm vững được nội dung sách thì ta sẽ thả cậu ra.”

“Thật không thể nào mà thuộc lòng được ba quyển sách dày như thế,” tôi nói. “Và mẹ cháu càng lúc càng lo lắng về cháu ngay lúc này đây…”

Lão nhe răng rồi quất mạnh roi xuống. Tôi nhảy sang một bên để tránh và quả ấy trúng thẳng vào mặt người cừu. Lão già nổi điên lên và đập người cừu lần nữa. Thật quá sức không công bằng.

“Ném nó vào tù đi. Ta giao việc này cho ngươi,” lão ra lệnh rồi bỏ đi.

“Ông có đau không?” Tôi hỏi người cừu.

“Tôi không sao. Này, tôi đã quen rồi,” ông ấy nói. Trong ông thật sự có vẻ ổn.

“Tôi ghét phải làm thế này, nhưng tôi phải khóa cậu lại.”

“Nếu cháu nói không thì sao, nếu cháu từ chối không vào đó thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra?”

Tôi thấy tội nghiệp người cừu, thế nên tôi bước vào phòng giam. Trong đó có một chiếc giường đơn giản, một cái bàn, một chậu rửa mặt và một cái toilet.  Cạnh chậu rửa mặt có một chiếc bàn chải và một cái ly. Cả hai thứ đều không thể được gọi là sạch sẽ. Kem đánh răng có mùi dâu, một hương vị tôi không thể chịu nổi. Người cừu đang táy máy chơi với chiếc đèn bàn, bật lên rồi lại tắt.

“Ôi, nhìn đây nè,” ông ta nói, quay sang tôi cười toe toét. “Hay đấy chứ, hở?”