The Guest Cat
Tác giả: Takashi Hiraide
Người dịch: conruoinho
Truyện dịch từ bản dịch tiếng Anh của Eric Selland.
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.
Mục Lục
1 – 2 – 3 – 4 – 5 – 6 – 7 – 8 – 9 – 10 – 11 – 12 – 13 – 14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 – 21 – 22 – 23 – 24
1
Ban đầu chúng chỉ trông giống những áng mây trôi bay thấp lè tè ở đó, nhưng rồi những đám mây đó bị thổi một chút về bên phải rồi lại về bên trái.
Cửa sổ nho nhỏ trong góc nhà bếp của chúng tôi giáp với một hàng rào cao cao, chúng gần nhau đến mức không đủ chỗ cho một người chui lọt qua. Từ trong nhà nhìn ra, tấm kính đục trông như màn hình phim điện ảnh mờ ảo. Có một hốc mắt trên hàng rào gỗ và một bụi tre xanh dài chừng ba mét nằm về hướng bắc của hẻm nhỏ luôn được chiếu lên cái màn hình thô thiển ấy. Mỗi khi có ai đó bước qua con hẻm hẹp ấy thì một hình dáng hiện lên phủ kín cửa sổ. Từ bên trong căn nhà tối om nhìn ra, ngày nắng trời dường như càng rực rỡ hơn, và có lẽ nó hoạt động theo nguyên tắc hộp nhìn hình chiếu của máy ảnh, những dáng người đi qua đều bị lộn ngược. Không chỉ thế, bất kì hình ảnh nào đi qua cũng đi từ hướng ngược lại của hướng họ thật sự đang đi. Và khi những người đó tiến đến gần đến hốc mắt thì vóc dáng lật ngược của họ phình lên lấp đầy khung cửa, và khi họ đi qua, nó đột ngột biến mất như một hiệu ứng thị giác.
Nhưng ngày hôm ấy, hình ảnh những áng mây không cố bay đi, và hình phản chiếu của chúng không phình to lên khi chúng đến gần lỗ hốc mắt. Ngay cả khi đáng lý chúng phải giãn đến cỡ lớn, những hình ảnh bồng bềnh nằm ở phần trên khung cửa chỉ vừa đủ to để nằm trên lòng bàn tay. Áng mây hơi lưỡng lự, như thể đang lởn vởn trên đường, và những tiếng kêu yếu ớt vang lên.
Tôi và vợ đã quyết định đặt một cái tên cho con hẻm nhỏ. Chúng tôi gọi nó là “Hẻm Sấm Chớp.” Nó nằm cách cái ga Shinjuku lúc nhúc người chừng hai mươi phút, trên một đường tàu tư nhân chạy về hướng tây nam: Bạn phải đáp xuống ở một ga nhỏ nơi những chuyến tàu tốc hành không dừng lại và đi bộ về hướng nam chừng mười phút. Từ khúc đó bạn sẽ gặp một con dốc và rồi đến đỉnh đồi bạn sẽ băng qua con đường duy nhất đi từ đông sang tây mà có chút xe cộ qua lại. Sau khi bạn băng chéo qua đường, đoạn còn lại chỉ là đi xuống đồi, và sau chừng một trăm thước xuống con dốc rộng nhiều ngóc ngách, sẽ có một ngôi nhà nằm bên trái với một hàng rào kiểu cổ xưa, những lát tre của nó đan kết thẳng đứng với nhau dọc nửa phần dưới của bức tường thạch cao. Đi một tí trước khi đến cửa nhà bạn sẽ quẹo vào con hẻm nhỏ đơn sơ nằm bên phải, còn con đường vẫn đi miết dọc hàng rào.
Nằm trong cùng một khu được bao bọc bởi bức tường thạch cao và hàng rào gỗ, trên một vùng đất rộng rãi của một địa sản cổ, nơi chúng tôi đang thuê vốn là một nhà khách. Đi thêm tí nữa sâu vào hơn nửa con hẻm, có một cánh cửa ọp ẹp vừa là cửa phụ của bà chủ nhà cũng là cửa chính cho khách trọ. Hốc mắt nằm ngay trước cánh cửa đó, như một con mắt không ai để ý đến.
Nếu bạn cứ tiếp tục đi dọc hàng rào mà không hề hay biết hình ảnh của mình chiếu lên khung cửa sổ của chúng tôi vô vị đến thế nào, thì trước hết bạn sẽ đâm đầu vào bức tường gạch của ngôi nhà nhô ra từ bên trái, rồi bạn sẽ quẹo phải ở một khúc cua cùi chỏ. Và cũng đột ngột như thế, bạn sẽ đụng phải căn nhà có mái nhà bị che khuất bởi tán cây cử khổng lồ mọc sùm sề, ngay lúc này lại có một khúc cua tay áo bên trái. Những khúc cua liên tiếp và đột ngột tạo ra hình thù của những tia chớp như người ta vẫn thường thấy trong hình vẽ, nên chúng tôi gọi đùa nó là “Hẻm Sấm Chớp.”
Tán cây cử che bóng mát cho hẻm cũng già rồi. Có lẽ khu phố địa phương đã đưa nó vào danh sách cây phải được bảo tồn. Lúc được xây, thiết kế của ngôi nhà bao gồm hàng rào bọc quanh thân cây. Những nhánh cây của nó được tự do mọc sum suê, phát tán những ngón tay um tùm của nó từ phía đông vườn của bà chủ nhà đến tận góc đông bắc nơi có gian nhà của khách trọ, bảo vệ tất cả mọi người bằng vòm lá phúc lành của nó. Đến gần cuối thu, sân nhà sẽ ngập lụt trong đám lá rụng dày trạt, làm cho bà thốt ra mấy tiếng thở dài.
Cậu bé chừng năm tuổi ở nhà bên cạnh, nơi cũng được che chở bởi cây cử vĩ đại, chính là người quyết tâm muốn bắt và giữ nuôi con mèo hoang vài ngày sau lần đầu tiên nó lẻn vào Hẻm Sấm Chớp. Mặc dù họ là hàng xóm sát cạnh chúng tôi về hướng đông, những khúc lược quanh co của Hẻm Sấm Chớp tạo một khoảng cách lớn giữa chúng tôi. Dù ngày nào chúng tôi cũng ra ra vào vào thì cũng chẳng có cơ hội nào để chúng tôi gặp mặt. Bên hông nhà người hàng xóm sát cạnh vườn nhà chúng tôi là một bức tường vững chắc với chỉ một cửa sổ thông hơi be bé. Và nói thẳng ra thì chúng tôi đơn giản chỉ là những nguời thuê căn nhà khách nằm trong góc nhỏ của khu địa sản rộng lớn này, do đó cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều trong việc làm hàng xóm thật sự của nhau.
Cậu bé thường chơi trong hẻm nơi có những khúc cua nhọn hoắt, hò hét rất hăng hái với cái giọng the thé, nhưng vì cuộc đời của chúng tôi diễn ra ở hai múi giờ hoàn toàn khác nhau (cả ngày từ sáng đến tối mịt tôi ngồi nhìn cái bàn làm việc), chúng tôi ít khi nào gặp nhau. Mặc dù thế, giọng nói nghe là biết ngay của cậu ấy vọng sang hàng rào đến tai tôi ở bàn ăn vào một buổi sáng nọ và thông báo một cách kiên quyết ý định giữ nuôi con mèo.
Vài ngày sau, tôi để ý thấy con mèo lon ton trong vườn nhà chúng tôi – một khu vườn vừa đủ rộng để phơi quần áo – và rồi tôi nghe giọng của cậu bé và tự dưng mỉm cười. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy đó là một cơ hội đã bị bỏ lỡ.