Sói trong chiếc van trắng
Chat Sách đánh giá: ∗∗∗∗/5
Everything became infused with purpose. It’s hard to overstate how deep the need can get for things to make sense.
Mọi thứ trở nên thấm đẫm với ý định. Thật khó có thể cường điệu nhu cầu muốn hiểu rõ ý nghĩa của mọi việc sâu xa đến đâu.
Đúng như một lời bình trên goodreads.com, đây là một quyển sách chỉ mất 3 tiếng để đọc nhưng lại mất thêm 10 tiếng sau đó để suy nghĩ. Thật sự thì sau khi đọc xong tôi đã đọc lại kết thúc truyện thêm vài lần nữa nhưng tôi cũng chưa chắc mình hiểu những gì vừa xảy ra với Sean Phillips và trò chơi Trace Italian của anh. Đến khi đọc chương cuối của truyện lại lần thứ 11 thì tôi chợt nhận ra, mỗi khi đọc xong một đoạn văn trong sách là tôi đã đọc nó rồi.
Wolf in White Van được bao phủ bởi một sự cô độc yên ắng như thể đang ở trong một căn phòng tối mịt giữa rừng sâu. Không, không phải là sự cô độc mà đúng hơn là sự cô lập. Ở trong đó đôi khi ta muốn bỏ hết quá khứ sau lưng và đi về tương lai, nhưng dường như đường đi là một vòng tròn, khi càng đi về tương lai lại càng đi về quá khứ. Sean Phillips bị một việc vô tình xảy ra vào năm 17 tuổi làm gương mặt anh biến dạng. Từ đó trở đi, anh phải hạn chế ra ngoài tiếp xúc với người khác. Để được tiếp xúc với những người xung quanh cũng như để kiếm một số tiền đủ nuôi sống bản thân, Sean sáng lập ra một trò chơi tên Trace Italian, một dạng trò chơi truy tìm kho báu. Anh gửi những manh mối cho người chơi, dẫn dắt họ chu du khắp thế giới, tìm kiếm nơi trú ẩn trong một thế giới sắp sụp đổ. Người chơi gửi thông tin về cho anh và anh lại tiếp tục gửi những manh mối mới cho họ. Đôi khi trong những lá thư qua lại, anh biết được thêm về cuộc đời thật của những người chơi ấy. Khi hai người chơi thân thiết của anh, Lance và Carrie, đem trò chơi vào thế giớ thật thì cũng chính là khi thảm họa xảy ra. Bạn đang hỏi chuyện gì xảy ra với Lance và Carrie? Và chuyện gì đã khiến Sean bị hủy hoại gương mặt? Tôi không biết. Nhưng tôi biết trong những khoảnh khắc ấy Sean đã nghĩ gì, và chính anh cũng không biết. Có người nói quyển sách này viết về quá trình làm một nghệ sĩ: Đôi khi muốn vươn tới fan của mình, nhưng dường như không bao giờ chạm được, nhưng chẳng bao giờ ta có thể biết được tầm ảnh hưởng của mình với người khác đến mức nào. Tuy nhiên, theo tôi thì, cũng có thể tóm tắt quyển sách trong một câu trích trong sách như sau:
For reasons that seem obvious to me, I don’t believe in happy endings or even in endings at all, but I am susceptible to moments of indulgent fantasy as anybody else.
Vì những lý do dường như rõ ràng với riêng tôi, tôi không tin vào những kết cục hạnh phúc hoặc thậm chí vào những kết cục chút nào cả, nhưng tôi dễ xúc cảm với những khoảnh khắc đắm chìm trong hư ảo như mọi người khác thôi.
Wolf in White Van là một quyển sách có lối kể chuyện đặc biệt. Bạn có thể đọc từng chương đầu đến cuối, hoặc đọc từ chương cuối ngược lại chương đầu, mà vẫn sẽ có một cảm giác như nhau. Như thể bạn đang nghe đoạn điệp khúc của một bản nhạc được chơi đi chơi lại, có lẽ đơn giản vì John Darnielle là một nhạc sĩ trong ban nhạc The Mountain Goats, nên văn chương của ông cũng như những bài ca Indie rock. Bạn đang hỏi nhạc Indie rock là loại nhạc như thế nào? Tôi chỉ có thể nói vòng vo rằng mỗi ca sĩ chơi loại nhạc này có một điều gì đó rất riêng chỉ có nghe đi nghe lại mới nhận ra phong cách của họ, chứ không cách nào miêu tả được. Cũng như quyển sách này, chỉ có đọc mới cảm nhận được bầu không khí trong sách.
Photo Credit: Stereogum.com, Slate.com (Illustration by Alec Longstreth)
Published September 16th 2014 by Farrar, Straus and Giroux (first published January 1st 2014)
literary awards: National Book Award Nominee for Fiction (2014), ALA Alex Award
In Memory of Satan
John Darnielle
Stayed up late and wrecked this place
Woke up on the floor again
Cellphone stuck to the side of my face
Dead space on the other end
Perfect howl of emptiness
Cast my gaze around the room
Someone needs to clean up this mess
Tape up the windows
Call in a favor from an old friend
Make some scratches on my floor
Crawl down on my hands and knees
In old movies people scream
Choking on their fists when they see shadows like these
But not one screams cuz it’s just me
Locked up in myself
Never gonna get free
Something sacred something blue
Cannons in the harbor dawn
Crawled down here to dig for bones
One more season then I’m gone
Black drapes over the crosses
Call in a favor from an old friend