Đánh giá của tôi: ∗∗∗/5

Phải nói là truyện này được khen ngợi quá nhiều đọc xong hơi có chút thất vọng. Nói đúng hơn là khi đang đọc đã hơi thất vọng rồi nhưng vẫn cố đọc cho hết.

Trước hết khen những cái hay đã:

Cốt truyện khá cuốn hút, văn chương mạch lạc không dài dòng (trừ một số chỗ), cứ muốn tiếp tục đọc. Nhân vật có chút bí ẩn, dù đọc hơn 30% truyện thì không còn thấy anh ta bí ẩn như lúc đầu. Miêu tả tâm lý tội phạm và dẫn chứng được nhiều vụ án, chứng tỏ tác giả có dành thời gian nghiên cứu tìm hiểu sâu sắc và đưa vào những lập luận và tính cách nhân vật khá là… Châu Á (định nói Trung Quốc nói riêng, nhưng có lẽ những tên biến thái kiểu này cũng có ở Việt Nam hay các nước Châu Á khác). Và đặc biệt là những câu hỏi tâm lý tội phạm khá thú vị.

Rất thích nhân vật Thái Vĩ, anh chàng này có lẽ là nhân vật thực tế nhất trong truyện. Truyện tuy lúc nào cũng khen Phương Mộc có óc suy đoán tâm lý tội phạm, nhưng thật ra Thái Vĩ mới là người có óc quan sát những cảnh vật xung quanh nhất, anh ta rất hiểu và tin tưởng Phương Mộc, cũng như có thể dự đoán được những hành động của Phương Mộc. Có khá nhiều người, có thể đoán được cái này cái kia, mà khi đến lượt phải nhìn nhận về những người xung quanh thì lại hoàn toàn… sai bét. (Mình là một trong số đó.) Do đó, những người có thể quan sát và dự đoán hành động của những người xung quanh mới là người mình thấy đáng phục hơn cả.

Tiếp đến là những cái chê:


Trong bất cứ một truyện thuộc bất cứ thể loại nào của Trung Quốc thì mô tuýp thông thường phải có một nhân vật nữ (dù ác hay không ác) làm người ta (độc giả nữ nói chung) muốn vặn họng cái con đó và ném quyển sách xuống đất. Đặng Lâm Nguyệt là một nhân vật như thế. Sự xuất hiện và ỏng ẻo của cô ta làm loãng cốt truyện, làm khán giả bực bội và chả có giúp ích gì được cho câu chuyện ngoài việc hôn Phương Mộc vài cái giúp anh ta giải quyết phần nào tâm sinh lý… bất bình thường. Có lẽ ngay cả người đánh máy truyện cũng quá bực bội cô ta mà có vài đoạn đánh máy thành dln chứ không đánh máy nguyên tên ra. Cao trào của sự bội thực lên đến đỉnh điểm là khi cô ta nói với Phương Mộc đại loại cái gì mà “em sẽ luôn ở bên anh”, nhưng vừa nghe xong câu chuyện éo le và quá khứ ám ảnh của Phương Mộc, cô ta đã yếu bóng vía bỏ chạy mất hút. Ôi đàn bà, đến mình là một con đàn bà mà còn không chịu nổi mấy thím bánh bèo này. Chỉ vì con mụ này mà mình đã vài lần định không đọc tiếp truyện nữa.

Cái chê thứ hai là tuy có nhiều phần khá kinh dị và ghê rợn trong thủ pháp của hung thủ, thì câu chuyện thiếu đi sự bất ngờ. Nhân vật vừa xuất hiện đã biết nhân vật sẽ đóng vai trò quan trọng trong vụ án. Hung thủ vừa xuất hiện thì độc giả đã biết ngay đó là hung thủ. Nói chung, mối nghi ngờ nào của độc cũng đúng, cách giết hại nhân vật hay làm thế nào dụ dỗ được nhân vật đến nơi nào đó để giết cũng không đưa ra. Vừa bắt được hung thủ là hung thủ tự sát hoặc không thì bị Phương Mộc xử án tử tại chỗ. Cho nên, kết luận là phong cách truyện này thiên về truy đuổi mèo vờn chuột hơn là phá án bằng bằng chứng hoặc suy luận từ bằng chứng. Thật ra cũng có nhiều suy luận nhưng nói dễ nghe thì những căn cứ dường như mang nhiều sắc thái cảm tính và trực giác của Phương Mộc, còn nói cách khó nghe thì nó là… đoán mò hơn là dựa vào một sách vở, lý luận khoa học hoặc điển tích hoặc những vụ án đã cũ nào đó. Nói chung là Trạm trưởng Triệu cái gì Quý không ưa kiểu đoán mò của các nhà “tâm lý tội phạm học” như vậy cũng phải thôi.

Thế nhưng, kết luận thế nào? Có lẽ cũng cho câu chuyện này được 7.5/10, và nếu có thời gian sẽ đọc những tác phẩm khác của Lôi Mễ.

Điều đáng sợ nhất là một con người không có linh hồn…


Photo Credit: book stock photo

Thông tin sách:
Công ty phát hành Cổ Nguyệt Books, NXB Văn Học
Xuất bản tiếng Trung: 2007 (?)
Xuất bản tiếng Việt: Tháng 12, 2010
Kích thước: 14.5 x 20.5 cm cm, 488 trang
Tác giả: Lôi Mễ
Người dịch: Hương Ly
Giá bìa: 79.000 đồng